CGS. NGUYEN NGOC RAO
************************************************************************************************************************************
Giới Thiệu:
Trang nhà CHS.TQC.Hội An Nam CA, xin được giới thiệu đến Quý Thầy Cô, Anh Chị Trang Cá Nhân do CGS. Nguyễn Ngọc Rao thực hiện và còn đang tiếp tục. Kể từ tháng 10/2018, khi được biết và tham gia sinh hoạt với Hội CHS.TQC.HỘIAN Nam CA, CGS, Nguyễn Ngọc Rao rất vui mừng trong tình thân ái của Quý CGS, CHS.TQC.HA và mang lại cho Thầy nhiều kỷ niệm thuở thiếu thời nơi Phố Cổ Tình Thâm này.
Tôi xin được đăng tải một sự ngạc nhiên thích thú khi đã xem trang cá nhân của CGS. Nguyễn Ngọc Rao (Thầy gởi riêng trước cho Anh Trần Văn Viễn, một học sinh mà Thầy biết):
"Thật là hay. Em không ngờ, tưởng thầy sẽ theo với cái nghề nước bọt cho hết một đời; nào hay cái nghiệp cầm ca nghệ sĩ đã mang về đúng chỗ của thầy mà mãi sáu mươi năm sau em mới biết, mới thấy, mới nghe thật là ân phúc của một tâm tình! Thấy thầy còn trẻ, khỏe em mừng và nhất là con tim say mê nghệ thuật, em rất thích. Kính gởi Thầy lời chúc tốt đẹp nhất. Vyễn."
Trân trọng giới thiệu.
*********************************************************************
Trang nhà CHS.TQC.Hội An Nam CA, xin được giới thiệu đến Quý Thầy Cô, Anh Chị Trang Cá Nhân do CGS. Nguyễn Ngọc Rao thực hiện và còn đang tiếp tục. Kể từ tháng 10/2018, khi được biết và tham gia sinh hoạt với Hội CHS.TQC.HỘIAN Nam CA, CGS, Nguyễn Ngọc Rao rất vui mừng trong tình thân ái của Quý CGS, CHS.TQC.HA và mang lại cho Thầy nhiều kỷ niệm thuở thiếu thời nơi Phố Cổ Tình Thâm này.
Tôi xin được đăng tải một sự ngạc nhiên thích thú khi đã xem trang cá nhân của CGS. Nguyễn Ngọc Rao (Thầy gởi riêng trước cho Anh Trần Văn Viễn, một học sinh mà Thầy biết):
"Thật là hay. Em không ngờ, tưởng thầy sẽ theo với cái nghề nước bọt cho hết một đời; nào hay cái nghiệp cầm ca nghệ sĩ đã mang về đúng chỗ của thầy mà mãi sáu mươi năm sau em mới biết, mới thấy, mới nghe thật là ân phúc của một tâm tình! Thấy thầy còn trẻ, khỏe em mừng và nhất là con tim say mê nghệ thuật, em rất thích. Kính gởi Thầy lời chúc tốt đẹp nhất. Vyễn."
Trân trọng giới thiệu.
*********************************************************************
GS NGUYỄN NGỌC RAO
Tôi là Nguyễn Ngọc Rao, người trách nhiệm trang cá nhân này.
Đầu niên học 1958-1959, khi vừa đúng 20 tuổi, tôi được bộ Quốc Gia Giáo Dục bổ nhiệm tới dạy Việt văn và Anh ngữ cho mấy lớp đệ tam đầu tiên của trường trung học công lập Trần Quý Cáp ở Hội An thuộc tỉnh Quảng Nam.
Tôi chỉ giảng dạy ở đây trong một niên khóa thôi vì ngay sau đó tôi được mời làm đặc phái viên tại Việt Nam cho hãng thông tấn Mỹ UPI (United Press International). Sau một năm tôi trở thành đặc phái viên cho tờ báo New York Times, và đến năm 1968 là đặc phái viên cho tờ báo Washington Post.
Vì hoàn cảnh nên cuối năm 1970 tôi phải trốn ra khỏi nước và đến xin tỵ nạn chính trị tại Pháp. Kể từ đó tôi định cư tại Pháp, nhập tịch Pháp và sinh sống bằng nghề viết sách-báo bằng tiếng Pháp.
Tôi sang định cư tại Mỹ kể từ khi về hưu năm 2010 cho tới nay.
***
Trang mạng Internet của tôi : https://www.asiaflash.com/
Trang Facebook của tôi : https://www.facebook.com/people/Ngoc-Rao-Nguyen/100015263138813
***
Trang cá nhân này dự kiến sẽ gồm có 6 tiết mục như sau : Biểu Diễn Khiêu Vũ, Thơ, Thơ Được Phổ Nhạc, Truyện Ngắn, Nghị Luận, Tạp Nhạp. Hiện nay mới chỉ có tiết mục I. Biểu Diễn Khiêu Vũ được tạm đầy đủ ; việc hoàn thành các tiết mục khác còn phải đợi thời gian.
***************************************************************************
Tôi là Nguyễn Ngọc Rao, người trách nhiệm trang cá nhân này.
Đầu niên học 1958-1959, khi vừa đúng 20 tuổi, tôi được bộ Quốc Gia Giáo Dục bổ nhiệm tới dạy Việt văn và Anh ngữ cho mấy lớp đệ tam đầu tiên của trường trung học công lập Trần Quý Cáp ở Hội An thuộc tỉnh Quảng Nam.
Tôi chỉ giảng dạy ở đây trong một niên khóa thôi vì ngay sau đó tôi được mời làm đặc phái viên tại Việt Nam cho hãng thông tấn Mỹ UPI (United Press International). Sau một năm tôi trở thành đặc phái viên cho tờ báo New York Times, và đến năm 1968 là đặc phái viên cho tờ báo Washington Post.
Vì hoàn cảnh nên cuối năm 1970 tôi phải trốn ra khỏi nước và đến xin tỵ nạn chính trị tại Pháp. Kể từ đó tôi định cư tại Pháp, nhập tịch Pháp và sinh sống bằng nghề viết sách-báo bằng tiếng Pháp.
Tôi sang định cư tại Mỹ kể từ khi về hưu năm 2010 cho tới nay.
***
Trang mạng Internet của tôi : https://www.asiaflash.com/
Trang Facebook của tôi : https://www.facebook.com/people/Ngoc-Rao-Nguyen/100015263138813
***
Trang cá nhân này dự kiến sẽ gồm có 6 tiết mục như sau : Biểu Diễn Khiêu Vũ, Thơ, Thơ Được Phổ Nhạc, Truyện Ngắn, Nghị Luận, Tạp Nhạp. Hiện nay mới chỉ có tiết mục I. Biểu Diễn Khiêu Vũ được tạm đầy đủ ; việc hoàn thành các tiết mục khác còn phải đợi thời gian.
***************************************************************************
1. Biểu Diễn Khiêu Vũ
Xin bấm vào các hàng chữ kết nối sau đây để xem một phần trong số những màn khiêu vũ tôi đã trình diễn kể từ khi về hưu tại Mỹ cho tới nay.
https://www.youtube.com/watch?v=aA_zUwqgw7U
https://www.youtube.com/watch?v=sjYv4vg-k5Y
https://www.youtube.com/watch?v=UajXHghvCg8
https://www.youtube.com/watch?v=z2ayKNHrQAw
https://www.youtube.com/watch?v=3z-nJnUcRX4
https://www.youtube.com/watch?v=qAPYuDYzIXg
https://www.youtube.com/watch?v=LxrsOzhy3zQ
https://www.youtube.com/watch?v=9oeV6FphV6E
https://www.youtube.com/watch?v=FNl400mhGsA
https://www.youtube.com/watch?v=-MUBPCQ-KgQ
https://www.youtube.com/watch?v=zy96sX86SDQ
***
https://www.youtube.com/watch?v=aA_zUwqgw7U
https://www.youtube.com/watch?v=sjYv4vg-k5Y
https://www.youtube.com/watch?v=UajXHghvCg8
https://www.youtube.com/watch?v=z2ayKNHrQAw
https://www.youtube.com/watch?v=3z-nJnUcRX4
https://www.youtube.com/watch?v=qAPYuDYzIXg
https://www.youtube.com/watch?v=LxrsOzhy3zQ
https://www.youtube.com/watch?v=9oeV6FphV6E
https://www.youtube.com/watch?v=FNl400mhGsA
https://www.youtube.com/watch?v=-MUBPCQ-KgQ
https://www.youtube.com/watch?v=zy96sX86SDQ
***
*******************************************************************************************
2. Thơ
01. Thu Sang
Buổi sáng hôm nay gió lộng ngàn,
Bứt lá vàng rơi xoáy miên man.
Thục nữ nhu mì ngơ ngẩn gió,
Đem kim đan chiếc áo ngự hàn.
Đàn chim ríu rít giã biệt nhau.
Kẻ ở người đi quyến luyến sầu ;
Rồi đây trong tiết xuân êm ấm,
Biết có bao giờ gặp lại nhau !?
Trên cao mây xám quyện ngỡ ngàng,
Bên sông cây, cỏ hát hoang mang.
Có người lữ khách miền sơn cước
Dừng chân trên bến vắng tràng giang.
5/1946
02. Vui Lên Đi !
Luật vũ trụ : có sinh rồi có tử ;
Muôn hoa kia có nở phải có tàn.
Luyến thương chi cho thần trí miên man,
Buồn rười rượi, trăm ngàn niềm ray rứt !
Hãy vui trọn từng ngày không hề dứt,
Để cuối đời không đứt ruột tiếc thương !
10/2006
03. Hỏi Người Kiều Nữ
Em ước mơ gì trong nắng xuân,
Khi hoa khoe sắc đẹp muôn phần,
Khi chim ca hót ngàn cung điệu,
Khi em rực rỡ tựa nàng Xuân ?
Em ước mơ gì trong nắng xuân,
Khi bao gió lạnh lịm tắt dần,
Khi muôn cây cỏ xanh tươi thắm,
Khi em mơn mởn tựa nàng Xuân ?
Em ước mơ gì trong nắng xuân,
Khi én đong đưa đã bao lần,
Khi bướm vờn hoa, hoa vờn bướm,
Khi em phơi phới tựa nàng Xuân ?
4/2017
04. Thơ “Nịnh Đầm”
(Đây là một ít những “comments” tôi đã đăng trên trang cá nhân của một số cô bạn Facebook)
Trời ơi, Khanh đẹp biết bao !
Muốn khen, nhưng phải nói sao cho vừa ?
“Xếch xy”, “hấp dẫn” là thừa !
Hay là phải nói “chim lờ đờ sa” ?
Hoặc là “cá lặn ra xa
Để cho khỏi chói lóa nhòa mắt đi” ?
Giai nhân đến tự nơi nao ?
Đào Tiên lạc lối đi vào chốn đây ?
(Hình chụp tác giả được cô bồ hôn)
Người tình xinh đẹp hôn ta :
Phút giây cực lạc đáng ba kiếp người !
Em xinh, em đẹp tuyệt vời,
Mỗi ngày mỗi vẻ, Đất Trời chắc ghen !
Hồng y kiều nữ đây rồi,
Ai nhìn mà chẳng bồi hồi ngất ngây !
Ngọc Dung xinh đẹp mức này,
Chắc nhờ kiếp trước ăn chay trường kỳ ?
Có hai kiều nữ thế này,
Trần gian không phải chốn đọa đày nữa đâu !
( Hình chụp chung một cô bạn Facebook với 4 người bạn gái)
Ngũ nương công chúa đẹp tươi,
Điểm tô hương sắc cõi đời trần gian.
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp nhiều năm về trước)
Bao thu đã trải qua rồi,
Mà sao nhan sắc lại bồi thêm ra !
Trước kia tươi đẹp hơn hoa,
Giờ đây em lại mặn mà, thêm duyên !
(Hình chụp một cô bạn Facebook hóa trang thành gái Bắc Ninh)
Em xinh, xinh quá là xinh.
Đúng là con gái Bắc Ninh muôn đời !
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp mình với 5 kiểu tóc khác nhau)
Người đâu xinh đẹp tuyệt vời :
Thay hình, đổi dạng vẫn người đẹp xinh !
Song giai nhân nở nụ cười :
Làm sao chối cãi đó người Bồng Lai !
Ai còn nghĩ đời là bể khổ,
Hãy ngưỡng chiêm nàng tố nữ đây :
Chắc sẽ vui và hạnh phúc ngất ngây !
(Hình chụp một cô bạn Facebook hóa trang thành gái quê)
Em là cô gái miền quê,
Nắng, mưa em cũng làm mê lòng người.
(Hình chụp một cô bạn Facebook khác hóa trang thành gái quê)
Gáí quê xinh đẹp quá trời !
Thôi, anh bỏ tỉnh, anh rời về quê.
(Hình chụp một cô bạn Facebook khác nữa hóa trang thành gái quê)
Em xinh, sao quá là xinh !
Cho anh biết đã trao tình ai chưa ?
Đầu tuần ngắm ảnh Vân xinh,
Đủ rồi hạnh phúc lung linh bảy ngày.
(Một cô bạn Facebook xướng) :
Dừng chân trước cửa nhà chàng
Thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau
Tìm chàng chẳng thấy chàng đâu
Lá rơi lả tả bên lầu như mưa.
(Tôi họa) :
Cành mai theo gió đong đưa.
Lòng ta thổn thức : người xưa bóng mờ.
Biết bao năm tháng đợi chờ,
Giờ đây ta vẫn bơ vơ, ngóng người !
(Hình chụp một cô bạn Facebook đang hát)
Mừng nàng ca sĩ rất mượt mà !
Áo tím hoa cà sao đáng yêu !
Hai nàng đẹp nhất Bolsa,
Chụp chung tấm ảnh làm ta quên sầu !
Cuộc đời đáng sống biết bao !
(Hình chụp 2 cô bạn Facebook : một cô mặc áo vàng, một cô mặc áo đỏ)
Đỏ vàng, vàng đỏ : Trời ơi,
Sao tôi mê cả hai người Tiên đây !
(Hình chụp một cô bạn Facebook, trước kia vốn để tóc rất dài, nay cắt tóc rất ngắn)
Em xinh, em vẫn cứ xinh,
Cho dù em đổi ngoại hình để chơi.
Em là báu vật trong đời,
Và anh vẫn cứ là người ngưỡng chiêm.
Đẹp xinh, em đã đẹp xinh,
Lại còn khiêm tốn : vô tình đẹp thêm !
(Hình một cô bạn Facebook chụp bên mấy đóa hoa)
Hoa kia xinh đẹp biết bao,
Nhưng bên ngọc nữ, làm sao sánh cùng !
Nhị nương áo đỏ thướt tha,
Đẹp xinh, duyên dáng : ai mà chẳng mê !
Hai nàng ngọc nữ khoe duyên,
Bao nhiêu u uất, ưu phiền biến tan.
Kim Loan xinh đẹp quá trời !
Phải chăng kiếp trước suốt đời ăn chay ?
(Hình chụp một cô bạn Facebook trên bãi biển)
Trời cao, mây, nước thanh thanh,
Một nàng Tiên nữ dạo quanh khoe màu.
Dung sao xinh đẹp mức này ?
Phải chăng kiếp trước đã dày công tu ?
(Hình chụp chung 9 cô bạn Facebook)
Cửu phẩm thiên thần cười duyên dáng,
Làm cho ai choáng váng, bàng hoàng !
Ai đây mà đẹp thế này ?
Minh tinh màn bạc làm xoay mắt người !
(Nhân dịp lễ Halloween, có cô bạn Facebook hóa trang thành gái Trung Đông)
Nàng Trung Đông nhan sắc tuyệt vời,
Ai nhìn mà chẳng rối bời tâm can !
Thật là báu vật trần gian !
Ngọc Dung nở nụ cười,
Trời Đất bỗng sáng ngời.
Thật may mắn cho Đời !
(Hình chụp thân mẫu một cô bạn Facebook)
Mẹ nào con ấy, tất nhiên.
Mẹ xinh, Phượng cũng đương nhiên khuynh thành !
Em xinh như áng mây vàng,
Tên VÂN thật đúng, rõ ràng chẳng sai.
Người trần hay chốn Thiên Thai,
Mà sao xinh đẹp đố ai sánh cùng ?
Phương là báu vật lạ lùng !
Liên sao xinh đẹp mức này ?
Chắc rằng kiếp trước ăn chay dài dài ?
Bốn hoa đua sắc khoe màu.
Ngắm hoa : quên hết khổ đau trong đời !
Mỹ Dung hương sắc ai bì,
Hoa kia thất sắc cũng vì tố nga !
Hai nàng kiều nữ thướt tha,
Sắc hương tỏa sáng, mặn mà xiết bao !
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp 3 năm về trước)
Ba năm, vật đổi sao rời,
Mà hương sắc ấy không vơi chút nào.
Mừng Kim còn đẹp xiết bao,
Chúc Kim mãi mãi tỏa hào quang xa !
Nàng ca sĩ tài mênh mông,
Xinh hơn hoa thắm, đẹp không bến bờ.
Ai trông mà chẳng sững sờ !
Giai nhân với tấm áo vàng,
Làm cho trời đất huy hoàng hẳn lên !
Trời ơi ! Ta tỉnh hay mơ,
Mà sao thấy được người thơ mộng này !?
Trên đời dễ được mấy ai,
Công dung ngôn hạnh, lại tài xướng ca.
Rõ ràng một đóa hương hoa !
Em xinh mà lại khiêm nhường
Thì em còn đẹp trăm đường, em ơi !
Khen ai nhan sắc tự nhiên
Mà sao xinh đẹp như Tiên giáng trần !
Em xinh như áng mây hồng,
Tên VÂN thật đúng, đệm HỒNG chuẩn ghê ! [Hồng Vân]
(Hình chụp một cô bạn Facebook đang hát)
Mừng nàng ca sĩ rất mượt mà,
Màu áo hoa cà sao đáng yêu !
Xếch xy ơi là xếch xy !
Ai nhìn mà chẳng mê ly, sững sờ !
Mừng ngày ngọc nữ chào đời.
Bỉ nhân xin chúc mấy lời thiết tha :
Chúc em trẻ, đẹp mãi ra,
Sống trong hạnh phúc bao la suốt đời.
Khen cho con Tạo khéo tay,
Dựng lên người đẹp thế này, ai ơi !
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp 4 năm về trước)
Bốn năm trời đã trôi qua,
Mà nhan sắc vẫn chói loà như xưa !
Khuyên ai yếm thế chán đời,
Ngắm hình Liên đẹp tuyệt vời : vui ngay !
Tà áo trắng tinh tuổi học trò,
Làm ai xao xuyến vô bờ bến đây ;
Xui ta sống lại những ngày
Say mê thiếu nữ thân gầy tóc xanh.
Đẹp xinh như mộng cả hai,
Muôn vàn hương sắc, đố ai sánh cùng !
Ai đâu mà đẹp làm sao !
Minh tinh màn bạc làm nao lòng người !
Ngàn vàng mua nụ cười này,
Để chiêm, để ngắm, để ngây ngất lòng !
Người đâu xinh đẹp mức này ?
Thế nhân, hay ở trên mây xuống trần ?
(Tác giả đứng chụp chung tấm hình với nhiều cô bạn Facebook)
Thiên Thai ? Hạ giới ? Chốn nào đây
Có bao mỹ nữ làm ngây lòng người ?
Làm sao kiếm được đủ lời
Tụng ca sắc nước hương trời Phương Loan !?
Rõ ràng ta tỉnh, không mơ,
Mà sao lại thấy người thơ mộng này !
Thật là sắc nước hương trời !
Khó ai sánh được chỉ mười phần trăm !
Dễ thương ơi là dễ thương !
Ai mà chẳng khoái cô nương đây này !
Hai nàng đẹp nhất Bolsa
Chụp chung tấm ảnh làm ta yêu đời !
(Hình chụp chung 2 cô bạn Facebook)
Ngọc Dung cùng với Quỳnh Thy
Đứng đầu danh sách nữ nhi khuynh thành !
Người đâu đẹp đến thế này,
Chắc là Tiên nữ bị đày xuống đây !
Ai nhìn mà chẳng ngất ngây !
Một giây chiêm ngắm ảnh này,
Cho ta sung sướng ba ngày không ăn !
Đố ai đẹp được bằng Liên !
Ai mà sánh được, thưởng liền triệu đô ! [dollars]
(Tác giả đứng chụp chung tấm hình với một cô bạn Facebook)
Chụp chung một tấm hình này
Khiến ta hạnh phúc mười ngày, không ăn.
Trưa hè nóng nực làm sao !
Thấy hình Yến Vỹ : mưa rào mát ghê !
(Hai cô bạn Facebook đứng chụp hình chung nơi chợ hoa ngày Tết)
Hai nàng tố nữ Bolsa,
Chụp chung làm chết các hoa muôn màu !
Ta được hát với Hồng Vân :
Chuột sa chĩnh gạo cũng ngần ấy thôi !
Người đâu đẹp đến thế này !
Chắc là Tiên nữ bị đày xuống đây !
(Hình chụp một cô bạn Facebook đang quảng cáo bán rượu)
Má hồng không thuốc mà say.
Muốn say, đâu phải rượu này mới say !
Ngọc Lan cứ trẻ đẹp ra.
Tiếc rằng khen mãi, giờ ta hết lời !
Thôi đành đứng ngắm lặng người.
Ngọc Quỳnh trẻ đẹp mãi ra.
Muốn khen, nhưng biết tìm ra đâu lời !
Người đâu xinh đẹp thế này,
Giống như Tiên nữ bị đày xuống đây !
Ai nhìn mà chẳng ngất ngây !
Kho lời ca tụng cạn rồi,
Bây giờ anh ngắm hương trời, lặng thinh.
(Tác giả đứng chụp chung một tấm hình với 2 cô bạn Facebook)
Gần hai kỳ nữ xinh dòn,
Bây giờ có chết không còn tiếc chi.
Ngàn vàng mua nụ cười này.
Mona Lisa được vầy hay không ?
Dáng em kiều diễm tuyệt vời.
Một kho tàng quý Phật, Trời ban cho.
Đáng yêu thay vẻ mỹ miều,
Hoa đồng cỏ nội một chiều xuân sang !
(Hình chụp một cô bạn Facebook hơi mờ, không rõ nét)
Tại sao hình có vẻ mờ ?
Sắc hương kiều nữ làm đờ mắt ta ?
Song giai nhân nở nụ cười :
Làm sao không nghĩ đó người Bồng Lai !
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp 4 năm về trước)
Bốn năm trời đã trôi qua,
Mà hương sắc chẳng phôi pha chút nào !
Em xinh như mộng như mơ,
Em xinh như một bài thơ tuyệt vời !
(Nhân dịp lễ Halloween, có 3 cô bạn Facebook hóa trang thành gái Trung Đông)
Thâu đêm ta ngủ mơ màng,
Chập chờn hình ảnh mấy nàng Trung Đông !
Đố ai tìm được cho ra
Một nàng xinh xắn như là Xuân Mai !
Người đâu xinh đẹp thế này ?!
Thêm phần thanh lịch làm ngây lòng người.
Tám nàng kiều nữ cuời duyên
Làm ai quên hết ưu phiền, lo âu !
(Hình chụp một cô bạn Facebook vốn để tóc ngắn giờ để tóc dài)
Tóc dài man rợ đáng yêu,
Làm cho khuôn mặt mỹ miều thêm ra.
(Tác giả đứng chụp chung tấm hình với một cô bạn Facebook)
Trăm năm sống ở trần đời
Đâu bằng một phút bên người Thiên Thai !
Mong ai nói rõ cho ta :
Người đây có phải Tiên Nga giáng trần ?
Song Ngân có phải người dương thế,
Hay là Tiên đơn lẻ giáng trần ?
Anh không rành nên cứ phân vân !
Xin kiều nữ ân cần giải đáp.
Người sao xinh đẹp thế này !
Ta quên ăn ngủ, đứng ngây ra nhìn !
Hỏi rằng Tiên nữ nào đây ?
Ta quên ăn ngủ, trồng cây si rồi !
Thật là sắc nước hương trời !
Đố ai sánh được đủ mười phần trăm !
Mừng em ca hát thành công,
Vẻ vang cho kiếp má hồng mong manh.
Eo này đáng giá ngàn vàng,
Toàn thân là đúng một nàng Tiên Nga !
Cuộc đời buồn tẻ biết bao
Nếu không có những siêu sao như vầy !
Trời ơi, em đẹp làm sao !
Muốn khen, phải nói biết bao nhiêu lời ?!
Hương Lan tuyệt sắc giai nhân,
Đố ai sánh được một phần mười thôi !
Một giây chiêm ngưỡng hình này,
Cho ta sống được ba ngày không ăn !
Em là cả một bài thơ,
Cũng là một bức tranh mơ tuyệt vời !
(Hình chụp một cô bạn Facebook hơi mờ, không rõ nét)
Hình mờ... hay mắt ta mờ ?
Sắc hương kiều nữ làm đờ mắt ta ?
(Hình 2 cô bạn Facebookchụp chụp chung)
Hồng hồng, cúc cúc, cả hai
Tuyệt vời hương sắc, đố ai sánh cùng !
Ai đây mà đẹp muôn phần,
Để cho người khác vài phần cũng không ?!
(Một cô bạn Facebook chụp hình khoe làn tóc dài)
Audrey Hepburn còn thua,
Phượng Khanh ăn đứt nhờ tua tóc dài.
Trời ơi, Liên đẹp xiết bao !
Minh tinh màn bạc làm nao lòng người !
Ai đây mà đẹp thế này ?
Minh tinh màn bạc làm ngây lòng người !
(Grace) Kelly sao đẹp bằng Dung !
Dung hơn nhờ nét trẻ trung học trò.
Nhị nương hương sắc ai bì,
Hoa vàng, hoa đỏ : nhất, nhì ai đây ?
(Một cô bạn Facebook đăng tấm hình chụp 25 năm về trước)
Phần tư thế kỷ đã qua,
Mà hương sắc ấy không nhoà chút nao !
Kiều Khanh còn đẹp xiết bao !
Chúc em mãi mãi tỏa hào quang xa !
Bốn em hương sắc mặn mà,
Khoe duyên rực rỡ chói lòa mắt anh !
Tố nga hương sắc ai bì,
Hoa kia thất sắc cũng vì Thu Hương !
Người đây nhan sắc tuyệt vời.
Đố ai sánh được, thưởng mười triệu đô. [dollars]
Ngọc Anh Tiên nữ giáng trần,
Hay người dương thế muôn phần sắc hương ?
Ba nàng kiều nữ đương xuân,
Mỗi người mỗi vẻ, trăm phần vẹn trăm.
Nơi đây có phải Bồng Lai,
Với bao Tiên nữ miệt mài khoe duyên ?
Cô dâu sắc nước, hương trời,
Dịu dàng, thùy mỵ : tuyệt vời giai nhân !
(Hình chụp một cô bạn Facebook đang quảng cáo bán rượu)
Má hồng không thuốc mà say,
Cần chi phải có rượu này mới say !
Giai nhân đến tự nơi nao
Mà sao hương sắc biết bao tuyệt vời ?
Ta xin mấy phút bên người,
Cho dù phải tráo cuộc đời trăm năm.
Trăm năm sống ở trần đời
Đâu bằng một lát bên người Thiên Thai !
(Hình một cô bạn Facebook chụp chung với 7 cô bạn gái)
Trần gian có tám giai nhân,
Thì ra cả tám quây quần nơi đây !
Ai dám bảo đây người dương thế ?
Chắc là Tiên lặng lẽ giáng trần !
Giai nhân đến tự nơi nao ?
Đào Tiên lạc lối sa vào chốn đây ?
Ngũ nương công chúa đẹp tươi,
Điểm tô hương sắc cuộc đời trần gian.
(Hình một cô bạn Facebook chụp chung với nhiều bạn gái)
Còn ngờ chi nữa mà ngờ :
Nơi đây chắc hẳn bến bờ Bồng Lai !
Ai đây có phải người dương thế ?
Hay Thiên Tiên lặng lẽ giáng trần ?
Song giai nhân nở nụ cười :
Hỏi đây có phải là người Thiên Thai ?
Trời ơi, hương sắc huy hoàng !
Ngắm chiêm một phút, ngàn vàng cũng chi.
Loan Anh có phải người trần ?
Hay người Tiên giới đã lần tới đây ??
(Hình chụp một cô bạn Facebook đang đi dạo trên bờ biển)
Một vùng mây nước bao la,
Có Tiên giáng thế thướt tha mỹ miều.
Em đây có phải “nàng Xuân”
Tới tô điểm cảnh trầm luân trên đời ?
Tà áo trắng tinh tuổi học trò,
Nữ sinh mơn mởn, vô bờ đáng yêu !
(Hình tác giả chụp chung với một cô bạn Facebook)
Chụp chung một tấm hình này
Với nàng tố nữ làm ngây lòng người :
Thế là hạnh phúc đủ rồi
Cho tròn ba tháng sống đời trần gian.
Hồng Nhung đẹp đến thế sao !
Muốn khen, nhưng lựa lời nào xứng đây ?!
Thôi đành chiêm ngưỡng ngất ngây,
Và lòng phơi phới như mây chiều tà.
(Nhân dịp lễ Halloween, có cô bạn Facebook hóa trang thành gái Trung Đông)
Nàng Trung Đông xinh đẹp tuyệt vời,
Thật là sắc nước, hương trời, ai ơi !
Thiên đường hạ giới là đây :
Có bao kiều nữ làm ngây lòng người !
Trời ơi, Thu đẹp xiết bao !
Muốn khen, nhưng biết nói sao bây giờ ?!
Thôi đành mượn một câu thơ
Ví em như ánh trăng mơ đêm rằm.
Ai than trách đời là bể khổ,
Hãy ngưỡng chiêm những tố nữ này !
Tâm tình sẽ gấp đổi thay.
Cám ơn Trời Phật, sống ngày hôm nay !
Xin đừng lý luận gần xa :
Người đây đích thực Tiên Nga giáng trần !
(Nhân dịp lễ Sinh Nhật của một cô bạn Facebook tuổi đã... “bảy bó”)
Thời gian đã hóa đá mòn,
Nhưng mà xuân sắc Phượng còn như xưa.
Mừng em dù nắng dù mưa
Vẫn mơn mởn, làm say sưa lòng người !
Trời ơi, Ngọc đẹp xiết bao !
Muốn khen, nhưng biết nói sao bây giờ !
“Xếch xy”, “xinh xắn” là thừa.
Hay là phải nói “cá lờ đờ bơi” ?
(Tác giả được một cô bạn Facebook khoản đãi món tôm hùm do chính cô ta nấu nướng)
Tôm hùm Ngọc nấu tuyệt ngon.
Ăn rồi, anh chết cũng còn muốn ăn !
Thanh Trang xinh đẹp biết bao !
Muốn khen, nhưng lựa lời nào xứng đây ?!
Thôi đành đứng lặng trồng cây,
Anh chiêm, anh ngưỡng, mà ngây ngất lòng !
Hai nàng ngọc nữ cười duyên,
Làm ai quên hết ưu phiền, lo âu !
Trời ơi, em đẹp làm sao !
Muốn khen, phải nói biết bao nhiêu lời ?!
Thôi xin cảm tạ Phật, Trời
Đem Hương tô điểm cho đời trần gian.
(Nhân lễ Sinh Nhật của một cô bạn Facebook)
Mừng ngày Tiên nữ đã giáng trần,
Đem cho hạ giới muôn phần vui tươi !
Mỗi lần em nở nụ cười,
Biết bao sầu muộn người đời tiêu tan.
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp 5 năm về trước)
Năm năm đã trải qua rồi,
Mà sao nhan sắc lại bồi thêm ra ?
Bây giờ thật đúng ý ta :
Người đây chính quả Hằng Nga giáng trần !
(Hình chụp một cô bạn Facebook trong ngày cưới của cô ta)
Thôi đành sống cảnh phân ly,
Em đi đường đó, anh đi đường này.
Chúc em hạnh phúc từng ngày.
Còn anh lê kiếp đọa đày cho qua.
Nhìn ba tiên nữ áo vàng
Cười duyên : ai chẳng bàng hoàng, ngất ngây !!!
Người đâu sắc nước hương trời,
Khiến ai ngơ ngác, rối bời tâm can !
Ngàn vàng mua lấy nụ cười,
Để chiêm, để ngắm, cho đời lên hương.
Mừng nàng Tiên nữ rất lượt là !
Màu tím hoa cà anh vẫn yêu.
Nét đẹp tự nhiên, trang sức khéo,
Làm mê man, lôi kéo lòng người.
Em thật là báu vật trên đời !
Mừng cô Tiên nữ rất rỡ ràng !
Thêm áo hoa vàng, anh ngất ngây.
Bóng Tiên thấp thoáng bên hồ :
Đố ai gỗ đá, hững hờ không mê !
Mười hai kiều nữ mỉm cười :
Rực lên cả một góc trời bao la.
(Tác giả dự một buổi tiệc liên hoan cùng với nhiều cô bạn Facebook)
Ta đây phải chính là ta ?
Hay là Nguyễn Triệu la cà Thiên Thai ?
Mười Tiên khoe sắc nụ cười,
Sáng lên cả một khung trời bao la.
Nếu đời không có các em,
Ai còn muốn sống ? Hỏi xem đi nào !
Mấy nàng tiên nữ biết không ?
Các em là báu vật trong trần đời.
Mười Tiên tỏa sáng trên đời,
Muôn dân hạnh phúc, người người hân hoan.
Biết nói gì hơn hai tiếng “tuyệt vời”.
Sắc hương như thế, trên đời mấy ai ?
Trời ơi, em đẹp biết bao !
Muốn khen, nhưng nói làm sao cho vừa ?!
Bốn hoa đua sắc khoe màu :
Ai ơi, quên hết khổ đau trong đời !
Ngàn vàng mua lấy nụ cười,
Để chiêm, để ngắm, cho đời lên hương !
Tám nàng tiên nữ còn xuân,
Mỗi người mỗi sắc, trăm phần vẹn trăm.
Hai nàng ngọc nữ cười duyên :
Lòng ta ngây ngất, bỏ quên buồn phiền.
(Hình chụp một cô bạn Facebook cùng với 8 giai nhân nữa)
Cửu phẩm thiên thần nơi dương thế,
Khiến muôn dân hết tẻ, hết buồn.
Thật là sắc nước hương trời !
Giai nhân xuất hiện, trần đời thêm tươi.
(Ảnh chụp tác giả đứng giữa 4 cô bạn gái)
Bạn bè khắp chốn mến ơi,
Thương tình xin nghĩ trả lời cho tôi :
Người trên tấm ảnh là tôi,
Hay là Nguyễn Triệu sống đời Thiên Thai ?
Mừng ngày Tiên nữ giáng trần,
Tăng niềm vui thú nhân dân cõi đời.
Anh đây xin có đôi lời
Chúc em hạnh phúc, đẹp tươi muôn phần.
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp nhiều năm trước)
Tháng, năm khiến đá hóa mòn,
Nhưng mà xuân sắc Phượng còn tốt tươi.
Hương hoa kể biết mấy mươi,
Tỏa ra trần thế, người người mê say.
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp nhiều năm trước)
Ba năm, vật đổi sao rời,
Nhưng hương sắc vẫn không vơi chút nào.
Phượng nay còn đẹp biết bao !
Chắc còn mãi mãi tỏa hào quang xa !
(Nhân dịp đám cưới của một cô bạn Facebook)
Chúc cho đôi lứa đẹp duyên,
Trăn năm sánh phượng, phỉ nguyền rồng mây.
(Một cô bạn Facebook đăng tấm hình chụp chung với một bầy bạn gái)
Người đâu mà đẹp thế này ?
Minh tinh màn bạc xum vầy tại Cannes ?
Khen cho con Tạo khéo tay,
Dựng lên một đóa hoa này tên Loan !
Trên đời được mấy Thanh Mai :
Công dung ngôn hạnh, lại tài xướng ca ?!
Nếu ta hóa kiếp thành Lan,
Chắc ta hạnh phúc một ngàn phần trăm !
Kim Loan xinh đẹp xiết bao !
Muốn khen, nhưng lựa lời nào chỉnh đây ?
Tứ nương công chúa nào đây ?
Sao mà hương sắc làm ngây lòng người !
Nơi đây có phải Bồng Lai,
Với mười Tiên nữ miệt mài khoe duyên ?
Người đâu đẹp đến thế này !
Ta quên ăn ngủ, đứng ngây ra nhìn !
Ngọc Lan cùng với Ngọc Anh,
Hai nàng Ngọc nữ khuynh thành như chơi !
Ngắm chiêm hai nụ cười này,
Nếu mà phải chết trong ngày cũng cam !
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp 4 năm về trước)
Một ngàn rưởi ngày đã qua,
Thế nhưng hương sắc không nhoà chút nao !
Lan Hương vẫn đẹp làm sao,
Vẻ thanh lịch lại còn cao hơn nhiều !
Eo này đáng giá ngàn vàng,
Thân em là một kho tàng Trời cho !
Chào mừng hai ả tố nga,
Sắc hương đòi một, tài ba đòi mười.
Trần gian biết được mấy người !
Người đâu đẹp đến thế này,
Lại tài nấu nướng, lại tài xướng ca ?
Thật là một đóa hương hoa !
Đố ai tìm được cho ra
Một nàng duyên dáng như là Phương Anh !
Mai Lan cứ trẻ đẹp ra.
Tiếc rằng khen mãi, giờ ta hết lời !
Thôi đành đứng ngắm lặng người !
Kim cương muôn thế mượt mà,
Còn em sau trước vẫn là kiều nương.
Người thì dáng dấp thiên nga,
Oanh vàng là giọng ngọc ngà Thu Hương.
(Nhân dịp lễ Halloween, có 3 cô bạn Facebook hóa trang thành gái Trung Đông)
Ba nàng ngọc nữ Trung Đông
Xinh hơn hoa thắm, đẹp không bến bờ.
Ai trông mà chẳng sững sờ !
(Hinh chụp 3 cô bạn Facebook đều mặc áo tím)
Xinh tươi quá, tất cả bộ ba !
Màu áo hoa cà, sao đáng mê !
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp mấy năm về trước)
Người xưa xinh đẹp thướt tha,
Người nay sắc sảo, mặn mà gấp trăm !
Mừng ngày kỷ niệm Hương-Khoa
Thành hôn đôi lứa, sồng hoà nhịp tim.
(Một cô bạn Facebook là ca sĩ, mặc áo để lộ cặp giò dài)
Ngàn vàng mua lấy giò này,
Triệu vàng mua lấy sắc, tài nữ nhân !
(Một cô bạn Facebook xướng) :
Dám nghĩ, dám làm, dám chấp nhận.
(Tôi họa) :
Dám xinh, dám điệu, dám cười tươi !
(Hình chụp 9 cô bạn Facebook đều mặc áo đen)
Cửu phẩm thiên thần trong hắc y,
Phẩm nào cũng đẹp làm suy lòng người !
Bốn nàng Tiên nữ cười duyên,
Khiến cho trời đất u huyền vụt tươi !
Tôn vinh Tiên nữ, ai ơi !
Ba nàng Công Chúa đẹp xinh,
Cười duyên như áng bình minh rạng ngời.
Thật là báu vật trong đời !
(Hình chụp một cô bạn Facebook đang quảng cáo bán rượu)
Nhìn không kiều nữ : đủ say,
Cần chi phải uống rượu này mới say !
Chín Tiên chúm chím miệng cười,
Làm ai ngây ngất như người đang mơ.
Bồng lai tiên cảnh là đây :
Chín nàng tố nữ làm ngây lòng người.
Mừng em dù sớm dù trưa
Vẫn mơn mởn, làm say sưa lòng người !
Công dung ngôn hạnh vẹn toàn :
Mấy ai được vậy trên hoàn cầu đây !
(Tác giả đứng chụp chung tấm hình với nhiều cô bạn Facebook)
Thiên đường hạ giới là đây,
Với bao Tiên nữ đứng vây quanh mình !
Sắc hương đến tự nơi nao ?
Người đâu Tiên cảnh lạc vào chốn đây ?
(Hình chụp một cô bạn Facebook bên cạnh mấy cành hoa mai ngày Tết)
Xuân về phơi phới hồn ta.
Ngắm hoa, ngắm cả Hằng Nga giáng trần !
Giai nhân đến tự nơi nao ?
Đào Tiên lạc lối sa vào chốn đây ?
(Một cô bạn Facebook là ca sĩ, mặc áo để lộ cặp giò dài)
Cặp giò đáng giá ngàn vàng,
Toàn thân đích thực một nàng Tiên Nga !
(Hình một cô bạn Facebook đứng bên bình hoa)
Tố nga hương sắc ai bì,
Hoa kia bớt thắm cũng vì Hồng Vân !
Hồng y kiều nữ cả hai,
Muôn vàn hương sắc, không ai sánh cùng.
Hồng Loan có phải người dương thế,
Hay Thiên Tiên xé lẻ giáng trần ?
Bao năm, vật đổi sao rời,
Mà hương sắc Phượng không vơi chút nào.
Lại còn lên chức siêu sao,
Trở thành ca sĩ làm nao lòng người !
Mầu sắc những hoa này tuy rực rỡ,
Nhưng nhạt nhòa khi đứng ở bên Dung !
Loài hoa tím này ta vốn yêu.
Giờ ta mê cả người kiều nữ đây.
Em xinh, em đẹp long lanh.
Sức em khuynh nước khuynh thành thua ai !
Hỡi ai chán ngán cuộc đời,
Đừng quên chiêm ngắm nụ cười Phương Thanh !
Kho lời ca tụng cạn rồi,
Bây giờ ta ngắm hương trời, lặng thinh.
(Còn Tiếp)
Buổi sáng hôm nay gió lộng ngàn,
Bứt lá vàng rơi xoáy miên man.
Thục nữ nhu mì ngơ ngẩn gió,
Đem kim đan chiếc áo ngự hàn.
Đàn chim ríu rít giã biệt nhau.
Kẻ ở người đi quyến luyến sầu ;
Rồi đây trong tiết xuân êm ấm,
Biết có bao giờ gặp lại nhau !?
Trên cao mây xám quyện ngỡ ngàng,
Bên sông cây, cỏ hát hoang mang.
Có người lữ khách miền sơn cước
Dừng chân trên bến vắng tràng giang.
5/1946
02. Vui Lên Đi !
Luật vũ trụ : có sinh rồi có tử ;
Muôn hoa kia có nở phải có tàn.
Luyến thương chi cho thần trí miên man,
Buồn rười rượi, trăm ngàn niềm ray rứt !
Hãy vui trọn từng ngày không hề dứt,
Để cuối đời không đứt ruột tiếc thương !
10/2006
03. Hỏi Người Kiều Nữ
Em ước mơ gì trong nắng xuân,
Khi hoa khoe sắc đẹp muôn phần,
Khi chim ca hót ngàn cung điệu,
Khi em rực rỡ tựa nàng Xuân ?
Em ước mơ gì trong nắng xuân,
Khi bao gió lạnh lịm tắt dần,
Khi muôn cây cỏ xanh tươi thắm,
Khi em mơn mởn tựa nàng Xuân ?
Em ước mơ gì trong nắng xuân,
Khi én đong đưa đã bao lần,
Khi bướm vờn hoa, hoa vờn bướm,
Khi em phơi phới tựa nàng Xuân ?
4/2017
04. Thơ “Nịnh Đầm”
(Đây là một ít những “comments” tôi đã đăng trên trang cá nhân của một số cô bạn Facebook)
Trời ơi, Khanh đẹp biết bao !
Muốn khen, nhưng phải nói sao cho vừa ?
“Xếch xy”, “hấp dẫn” là thừa !
Hay là phải nói “chim lờ đờ sa” ?
Hoặc là “cá lặn ra xa
Để cho khỏi chói lóa nhòa mắt đi” ?
Giai nhân đến tự nơi nao ?
Đào Tiên lạc lối đi vào chốn đây ?
(Hình chụp tác giả được cô bồ hôn)
Người tình xinh đẹp hôn ta :
Phút giây cực lạc đáng ba kiếp người !
Em xinh, em đẹp tuyệt vời,
Mỗi ngày mỗi vẻ, Đất Trời chắc ghen !
Hồng y kiều nữ đây rồi,
Ai nhìn mà chẳng bồi hồi ngất ngây !
Ngọc Dung xinh đẹp mức này,
Chắc nhờ kiếp trước ăn chay trường kỳ ?
Có hai kiều nữ thế này,
Trần gian không phải chốn đọa đày nữa đâu !
( Hình chụp chung một cô bạn Facebook với 4 người bạn gái)
Ngũ nương công chúa đẹp tươi,
Điểm tô hương sắc cõi đời trần gian.
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp nhiều năm về trước)
Bao thu đã trải qua rồi,
Mà sao nhan sắc lại bồi thêm ra !
Trước kia tươi đẹp hơn hoa,
Giờ đây em lại mặn mà, thêm duyên !
(Hình chụp một cô bạn Facebook hóa trang thành gái Bắc Ninh)
Em xinh, xinh quá là xinh.
Đúng là con gái Bắc Ninh muôn đời !
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp mình với 5 kiểu tóc khác nhau)
Người đâu xinh đẹp tuyệt vời :
Thay hình, đổi dạng vẫn người đẹp xinh !
Song giai nhân nở nụ cười :
Làm sao chối cãi đó người Bồng Lai !
Ai còn nghĩ đời là bể khổ,
Hãy ngưỡng chiêm nàng tố nữ đây :
Chắc sẽ vui và hạnh phúc ngất ngây !
(Hình chụp một cô bạn Facebook hóa trang thành gái quê)
Em là cô gái miền quê,
Nắng, mưa em cũng làm mê lòng người.
(Hình chụp một cô bạn Facebook khác hóa trang thành gái quê)
Gáí quê xinh đẹp quá trời !
Thôi, anh bỏ tỉnh, anh rời về quê.
(Hình chụp một cô bạn Facebook khác nữa hóa trang thành gái quê)
Em xinh, sao quá là xinh !
Cho anh biết đã trao tình ai chưa ?
Đầu tuần ngắm ảnh Vân xinh,
Đủ rồi hạnh phúc lung linh bảy ngày.
(Một cô bạn Facebook xướng) :
Dừng chân trước cửa nhà chàng
Thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau
Tìm chàng chẳng thấy chàng đâu
Lá rơi lả tả bên lầu như mưa.
(Tôi họa) :
Cành mai theo gió đong đưa.
Lòng ta thổn thức : người xưa bóng mờ.
Biết bao năm tháng đợi chờ,
Giờ đây ta vẫn bơ vơ, ngóng người !
(Hình chụp một cô bạn Facebook đang hát)
Mừng nàng ca sĩ rất mượt mà !
Áo tím hoa cà sao đáng yêu !
Hai nàng đẹp nhất Bolsa,
Chụp chung tấm ảnh làm ta quên sầu !
Cuộc đời đáng sống biết bao !
(Hình chụp 2 cô bạn Facebook : một cô mặc áo vàng, một cô mặc áo đỏ)
Đỏ vàng, vàng đỏ : Trời ơi,
Sao tôi mê cả hai người Tiên đây !
(Hình chụp một cô bạn Facebook, trước kia vốn để tóc rất dài, nay cắt tóc rất ngắn)
Em xinh, em vẫn cứ xinh,
Cho dù em đổi ngoại hình để chơi.
Em là báu vật trong đời,
Và anh vẫn cứ là người ngưỡng chiêm.
Đẹp xinh, em đã đẹp xinh,
Lại còn khiêm tốn : vô tình đẹp thêm !
(Hình một cô bạn Facebook chụp bên mấy đóa hoa)
Hoa kia xinh đẹp biết bao,
Nhưng bên ngọc nữ, làm sao sánh cùng !
Nhị nương áo đỏ thướt tha,
Đẹp xinh, duyên dáng : ai mà chẳng mê !
Hai nàng ngọc nữ khoe duyên,
Bao nhiêu u uất, ưu phiền biến tan.
Kim Loan xinh đẹp quá trời !
Phải chăng kiếp trước suốt đời ăn chay ?
(Hình chụp một cô bạn Facebook trên bãi biển)
Trời cao, mây, nước thanh thanh,
Một nàng Tiên nữ dạo quanh khoe màu.
Dung sao xinh đẹp mức này ?
Phải chăng kiếp trước đã dày công tu ?
(Hình chụp chung 9 cô bạn Facebook)
Cửu phẩm thiên thần cười duyên dáng,
Làm cho ai choáng váng, bàng hoàng !
Ai đây mà đẹp thế này ?
Minh tinh màn bạc làm xoay mắt người !
(Nhân dịp lễ Halloween, có cô bạn Facebook hóa trang thành gái Trung Đông)
Nàng Trung Đông nhan sắc tuyệt vời,
Ai nhìn mà chẳng rối bời tâm can !
Thật là báu vật trần gian !
Ngọc Dung nở nụ cười,
Trời Đất bỗng sáng ngời.
Thật may mắn cho Đời !
(Hình chụp thân mẫu một cô bạn Facebook)
Mẹ nào con ấy, tất nhiên.
Mẹ xinh, Phượng cũng đương nhiên khuynh thành !
Em xinh như áng mây vàng,
Tên VÂN thật đúng, rõ ràng chẳng sai.
Người trần hay chốn Thiên Thai,
Mà sao xinh đẹp đố ai sánh cùng ?
Phương là báu vật lạ lùng !
Liên sao xinh đẹp mức này ?
Chắc rằng kiếp trước ăn chay dài dài ?
Bốn hoa đua sắc khoe màu.
Ngắm hoa : quên hết khổ đau trong đời !
Mỹ Dung hương sắc ai bì,
Hoa kia thất sắc cũng vì tố nga !
Hai nàng kiều nữ thướt tha,
Sắc hương tỏa sáng, mặn mà xiết bao !
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp 3 năm về trước)
Ba năm, vật đổi sao rời,
Mà hương sắc ấy không vơi chút nào.
Mừng Kim còn đẹp xiết bao,
Chúc Kim mãi mãi tỏa hào quang xa !
Nàng ca sĩ tài mênh mông,
Xinh hơn hoa thắm, đẹp không bến bờ.
Ai trông mà chẳng sững sờ !
Giai nhân với tấm áo vàng,
Làm cho trời đất huy hoàng hẳn lên !
Trời ơi ! Ta tỉnh hay mơ,
Mà sao thấy được người thơ mộng này !?
Trên đời dễ được mấy ai,
Công dung ngôn hạnh, lại tài xướng ca.
Rõ ràng một đóa hương hoa !
Em xinh mà lại khiêm nhường
Thì em còn đẹp trăm đường, em ơi !
Khen ai nhan sắc tự nhiên
Mà sao xinh đẹp như Tiên giáng trần !
Em xinh như áng mây hồng,
Tên VÂN thật đúng, đệm HỒNG chuẩn ghê ! [Hồng Vân]
(Hình chụp một cô bạn Facebook đang hát)
Mừng nàng ca sĩ rất mượt mà,
Màu áo hoa cà sao đáng yêu !
Xếch xy ơi là xếch xy !
Ai nhìn mà chẳng mê ly, sững sờ !
Mừng ngày ngọc nữ chào đời.
Bỉ nhân xin chúc mấy lời thiết tha :
Chúc em trẻ, đẹp mãi ra,
Sống trong hạnh phúc bao la suốt đời.
Khen cho con Tạo khéo tay,
Dựng lên người đẹp thế này, ai ơi !
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp 4 năm về trước)
Bốn năm trời đã trôi qua,
Mà nhan sắc vẫn chói loà như xưa !
Khuyên ai yếm thế chán đời,
Ngắm hình Liên đẹp tuyệt vời : vui ngay !
Tà áo trắng tinh tuổi học trò,
Làm ai xao xuyến vô bờ bến đây ;
Xui ta sống lại những ngày
Say mê thiếu nữ thân gầy tóc xanh.
Đẹp xinh như mộng cả hai,
Muôn vàn hương sắc, đố ai sánh cùng !
Ai đâu mà đẹp làm sao !
Minh tinh màn bạc làm nao lòng người !
Ngàn vàng mua nụ cười này,
Để chiêm, để ngắm, để ngây ngất lòng !
Người đâu xinh đẹp mức này ?
Thế nhân, hay ở trên mây xuống trần ?
(Tác giả đứng chụp chung tấm hình với nhiều cô bạn Facebook)
Thiên Thai ? Hạ giới ? Chốn nào đây
Có bao mỹ nữ làm ngây lòng người ?
Làm sao kiếm được đủ lời
Tụng ca sắc nước hương trời Phương Loan !?
Rõ ràng ta tỉnh, không mơ,
Mà sao lại thấy người thơ mộng này !
Thật là sắc nước hương trời !
Khó ai sánh được chỉ mười phần trăm !
Dễ thương ơi là dễ thương !
Ai mà chẳng khoái cô nương đây này !
Hai nàng đẹp nhất Bolsa
Chụp chung tấm ảnh làm ta yêu đời !
(Hình chụp chung 2 cô bạn Facebook)
Ngọc Dung cùng với Quỳnh Thy
Đứng đầu danh sách nữ nhi khuynh thành !
Người đâu đẹp đến thế này,
Chắc là Tiên nữ bị đày xuống đây !
Ai nhìn mà chẳng ngất ngây !
Một giây chiêm ngắm ảnh này,
Cho ta sung sướng ba ngày không ăn !
Đố ai đẹp được bằng Liên !
Ai mà sánh được, thưởng liền triệu đô ! [dollars]
(Tác giả đứng chụp chung tấm hình với một cô bạn Facebook)
Chụp chung một tấm hình này
Khiến ta hạnh phúc mười ngày, không ăn.
Trưa hè nóng nực làm sao !
Thấy hình Yến Vỹ : mưa rào mát ghê !
(Hai cô bạn Facebook đứng chụp hình chung nơi chợ hoa ngày Tết)
Hai nàng tố nữ Bolsa,
Chụp chung làm chết các hoa muôn màu !
Ta được hát với Hồng Vân :
Chuột sa chĩnh gạo cũng ngần ấy thôi !
Người đâu đẹp đến thế này !
Chắc là Tiên nữ bị đày xuống đây !
(Hình chụp một cô bạn Facebook đang quảng cáo bán rượu)
Má hồng không thuốc mà say.
Muốn say, đâu phải rượu này mới say !
Ngọc Lan cứ trẻ đẹp ra.
Tiếc rằng khen mãi, giờ ta hết lời !
Thôi đành đứng ngắm lặng người.
Ngọc Quỳnh trẻ đẹp mãi ra.
Muốn khen, nhưng biết tìm ra đâu lời !
Người đâu xinh đẹp thế này,
Giống như Tiên nữ bị đày xuống đây !
Ai nhìn mà chẳng ngất ngây !
Kho lời ca tụng cạn rồi,
Bây giờ anh ngắm hương trời, lặng thinh.
(Tác giả đứng chụp chung một tấm hình với 2 cô bạn Facebook)
Gần hai kỳ nữ xinh dòn,
Bây giờ có chết không còn tiếc chi.
Ngàn vàng mua nụ cười này.
Mona Lisa được vầy hay không ?
Dáng em kiều diễm tuyệt vời.
Một kho tàng quý Phật, Trời ban cho.
Đáng yêu thay vẻ mỹ miều,
Hoa đồng cỏ nội một chiều xuân sang !
(Hình chụp một cô bạn Facebook hơi mờ, không rõ nét)
Tại sao hình có vẻ mờ ?
Sắc hương kiều nữ làm đờ mắt ta ?
Song giai nhân nở nụ cười :
Làm sao không nghĩ đó người Bồng Lai !
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp 4 năm về trước)
Bốn năm trời đã trôi qua,
Mà hương sắc chẳng phôi pha chút nào !
Em xinh như mộng như mơ,
Em xinh như một bài thơ tuyệt vời !
(Nhân dịp lễ Halloween, có 3 cô bạn Facebook hóa trang thành gái Trung Đông)
Thâu đêm ta ngủ mơ màng,
Chập chờn hình ảnh mấy nàng Trung Đông !
Đố ai tìm được cho ra
Một nàng xinh xắn như là Xuân Mai !
Người đâu xinh đẹp thế này ?!
Thêm phần thanh lịch làm ngây lòng người.
Tám nàng kiều nữ cuời duyên
Làm ai quên hết ưu phiền, lo âu !
(Hình chụp một cô bạn Facebook vốn để tóc ngắn giờ để tóc dài)
Tóc dài man rợ đáng yêu,
Làm cho khuôn mặt mỹ miều thêm ra.
(Tác giả đứng chụp chung tấm hình với một cô bạn Facebook)
Trăm năm sống ở trần đời
Đâu bằng một phút bên người Thiên Thai !
Mong ai nói rõ cho ta :
Người đây có phải Tiên Nga giáng trần ?
Song Ngân có phải người dương thế,
Hay là Tiên đơn lẻ giáng trần ?
Anh không rành nên cứ phân vân !
Xin kiều nữ ân cần giải đáp.
Người sao xinh đẹp thế này !
Ta quên ăn ngủ, đứng ngây ra nhìn !
Hỏi rằng Tiên nữ nào đây ?
Ta quên ăn ngủ, trồng cây si rồi !
Thật là sắc nước hương trời !
Đố ai sánh được đủ mười phần trăm !
Mừng em ca hát thành công,
Vẻ vang cho kiếp má hồng mong manh.
Eo này đáng giá ngàn vàng,
Toàn thân là đúng một nàng Tiên Nga !
Cuộc đời buồn tẻ biết bao
Nếu không có những siêu sao như vầy !
Trời ơi, em đẹp làm sao !
Muốn khen, phải nói biết bao nhiêu lời ?!
Hương Lan tuyệt sắc giai nhân,
Đố ai sánh được một phần mười thôi !
Một giây chiêm ngưỡng hình này,
Cho ta sống được ba ngày không ăn !
Em là cả một bài thơ,
Cũng là một bức tranh mơ tuyệt vời !
(Hình chụp một cô bạn Facebook hơi mờ, không rõ nét)
Hình mờ... hay mắt ta mờ ?
Sắc hương kiều nữ làm đờ mắt ta ?
(Hình 2 cô bạn Facebookchụp chụp chung)
Hồng hồng, cúc cúc, cả hai
Tuyệt vời hương sắc, đố ai sánh cùng !
Ai đây mà đẹp muôn phần,
Để cho người khác vài phần cũng không ?!
(Một cô bạn Facebook chụp hình khoe làn tóc dài)
Audrey Hepburn còn thua,
Phượng Khanh ăn đứt nhờ tua tóc dài.
Trời ơi, Liên đẹp xiết bao !
Minh tinh màn bạc làm nao lòng người !
Ai đây mà đẹp thế này ?
Minh tinh màn bạc làm ngây lòng người !
(Grace) Kelly sao đẹp bằng Dung !
Dung hơn nhờ nét trẻ trung học trò.
Nhị nương hương sắc ai bì,
Hoa vàng, hoa đỏ : nhất, nhì ai đây ?
(Một cô bạn Facebook đăng tấm hình chụp 25 năm về trước)
Phần tư thế kỷ đã qua,
Mà hương sắc ấy không nhoà chút nao !
Kiều Khanh còn đẹp xiết bao !
Chúc em mãi mãi tỏa hào quang xa !
Bốn em hương sắc mặn mà,
Khoe duyên rực rỡ chói lòa mắt anh !
Tố nga hương sắc ai bì,
Hoa kia thất sắc cũng vì Thu Hương !
Người đây nhan sắc tuyệt vời.
Đố ai sánh được, thưởng mười triệu đô. [dollars]
Ngọc Anh Tiên nữ giáng trần,
Hay người dương thế muôn phần sắc hương ?
Ba nàng kiều nữ đương xuân,
Mỗi người mỗi vẻ, trăm phần vẹn trăm.
Nơi đây có phải Bồng Lai,
Với bao Tiên nữ miệt mài khoe duyên ?
Cô dâu sắc nước, hương trời,
Dịu dàng, thùy mỵ : tuyệt vời giai nhân !
(Hình chụp một cô bạn Facebook đang quảng cáo bán rượu)
Má hồng không thuốc mà say,
Cần chi phải có rượu này mới say !
Giai nhân đến tự nơi nao
Mà sao hương sắc biết bao tuyệt vời ?
Ta xin mấy phút bên người,
Cho dù phải tráo cuộc đời trăm năm.
Trăm năm sống ở trần đời
Đâu bằng một lát bên người Thiên Thai !
(Hình một cô bạn Facebook chụp chung với 7 cô bạn gái)
Trần gian có tám giai nhân,
Thì ra cả tám quây quần nơi đây !
Ai dám bảo đây người dương thế ?
Chắc là Tiên lặng lẽ giáng trần !
Giai nhân đến tự nơi nao ?
Đào Tiên lạc lối sa vào chốn đây ?
Ngũ nương công chúa đẹp tươi,
Điểm tô hương sắc cuộc đời trần gian.
(Hình một cô bạn Facebook chụp chung với nhiều bạn gái)
Còn ngờ chi nữa mà ngờ :
Nơi đây chắc hẳn bến bờ Bồng Lai !
Ai đây có phải người dương thế ?
Hay Thiên Tiên lặng lẽ giáng trần ?
Song giai nhân nở nụ cười :
Hỏi đây có phải là người Thiên Thai ?
Trời ơi, hương sắc huy hoàng !
Ngắm chiêm một phút, ngàn vàng cũng chi.
Loan Anh có phải người trần ?
Hay người Tiên giới đã lần tới đây ??
(Hình chụp một cô bạn Facebook đang đi dạo trên bờ biển)
Một vùng mây nước bao la,
Có Tiên giáng thế thướt tha mỹ miều.
Em đây có phải “nàng Xuân”
Tới tô điểm cảnh trầm luân trên đời ?
Tà áo trắng tinh tuổi học trò,
Nữ sinh mơn mởn, vô bờ đáng yêu !
(Hình tác giả chụp chung với một cô bạn Facebook)
Chụp chung một tấm hình này
Với nàng tố nữ làm ngây lòng người :
Thế là hạnh phúc đủ rồi
Cho tròn ba tháng sống đời trần gian.
Hồng Nhung đẹp đến thế sao !
Muốn khen, nhưng lựa lời nào xứng đây ?!
Thôi đành chiêm ngưỡng ngất ngây,
Và lòng phơi phới như mây chiều tà.
(Nhân dịp lễ Halloween, có cô bạn Facebook hóa trang thành gái Trung Đông)
Nàng Trung Đông xinh đẹp tuyệt vời,
Thật là sắc nước, hương trời, ai ơi !
Thiên đường hạ giới là đây :
Có bao kiều nữ làm ngây lòng người !
Trời ơi, Thu đẹp xiết bao !
Muốn khen, nhưng biết nói sao bây giờ ?!
Thôi đành mượn một câu thơ
Ví em như ánh trăng mơ đêm rằm.
Ai than trách đời là bể khổ,
Hãy ngưỡng chiêm những tố nữ này !
Tâm tình sẽ gấp đổi thay.
Cám ơn Trời Phật, sống ngày hôm nay !
Xin đừng lý luận gần xa :
Người đây đích thực Tiên Nga giáng trần !
(Nhân dịp lễ Sinh Nhật của một cô bạn Facebook tuổi đã... “bảy bó”)
Thời gian đã hóa đá mòn,
Nhưng mà xuân sắc Phượng còn như xưa.
Mừng em dù nắng dù mưa
Vẫn mơn mởn, làm say sưa lòng người !
Trời ơi, Ngọc đẹp xiết bao !
Muốn khen, nhưng biết nói sao bây giờ !
“Xếch xy”, “xinh xắn” là thừa.
Hay là phải nói “cá lờ đờ bơi” ?
(Tác giả được một cô bạn Facebook khoản đãi món tôm hùm do chính cô ta nấu nướng)
Tôm hùm Ngọc nấu tuyệt ngon.
Ăn rồi, anh chết cũng còn muốn ăn !
Thanh Trang xinh đẹp biết bao !
Muốn khen, nhưng lựa lời nào xứng đây ?!
Thôi đành đứng lặng trồng cây,
Anh chiêm, anh ngưỡng, mà ngây ngất lòng !
Hai nàng ngọc nữ cười duyên,
Làm ai quên hết ưu phiền, lo âu !
Trời ơi, em đẹp làm sao !
Muốn khen, phải nói biết bao nhiêu lời ?!
Thôi xin cảm tạ Phật, Trời
Đem Hương tô điểm cho đời trần gian.
(Nhân lễ Sinh Nhật của một cô bạn Facebook)
Mừng ngày Tiên nữ đã giáng trần,
Đem cho hạ giới muôn phần vui tươi !
Mỗi lần em nở nụ cười,
Biết bao sầu muộn người đời tiêu tan.
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp 5 năm về trước)
Năm năm đã trải qua rồi,
Mà sao nhan sắc lại bồi thêm ra ?
Bây giờ thật đúng ý ta :
Người đây chính quả Hằng Nga giáng trần !
(Hình chụp một cô bạn Facebook trong ngày cưới của cô ta)
Thôi đành sống cảnh phân ly,
Em đi đường đó, anh đi đường này.
Chúc em hạnh phúc từng ngày.
Còn anh lê kiếp đọa đày cho qua.
Nhìn ba tiên nữ áo vàng
Cười duyên : ai chẳng bàng hoàng, ngất ngây !!!
Người đâu sắc nước hương trời,
Khiến ai ngơ ngác, rối bời tâm can !
Ngàn vàng mua lấy nụ cười,
Để chiêm, để ngắm, cho đời lên hương.
Mừng nàng Tiên nữ rất lượt là !
Màu tím hoa cà anh vẫn yêu.
Nét đẹp tự nhiên, trang sức khéo,
Làm mê man, lôi kéo lòng người.
Em thật là báu vật trên đời !
Mừng cô Tiên nữ rất rỡ ràng !
Thêm áo hoa vàng, anh ngất ngây.
Bóng Tiên thấp thoáng bên hồ :
Đố ai gỗ đá, hững hờ không mê !
Mười hai kiều nữ mỉm cười :
Rực lên cả một góc trời bao la.
(Tác giả dự một buổi tiệc liên hoan cùng với nhiều cô bạn Facebook)
Ta đây phải chính là ta ?
Hay là Nguyễn Triệu la cà Thiên Thai ?
Mười Tiên khoe sắc nụ cười,
Sáng lên cả một khung trời bao la.
Nếu đời không có các em,
Ai còn muốn sống ? Hỏi xem đi nào !
Mấy nàng tiên nữ biết không ?
Các em là báu vật trong trần đời.
Mười Tiên tỏa sáng trên đời,
Muôn dân hạnh phúc, người người hân hoan.
Biết nói gì hơn hai tiếng “tuyệt vời”.
Sắc hương như thế, trên đời mấy ai ?
Trời ơi, em đẹp biết bao !
Muốn khen, nhưng nói làm sao cho vừa ?!
Bốn hoa đua sắc khoe màu :
Ai ơi, quên hết khổ đau trong đời !
Ngàn vàng mua lấy nụ cười,
Để chiêm, để ngắm, cho đời lên hương !
Tám nàng tiên nữ còn xuân,
Mỗi người mỗi sắc, trăm phần vẹn trăm.
Hai nàng ngọc nữ cười duyên :
Lòng ta ngây ngất, bỏ quên buồn phiền.
(Hình chụp một cô bạn Facebook cùng với 8 giai nhân nữa)
Cửu phẩm thiên thần nơi dương thế,
Khiến muôn dân hết tẻ, hết buồn.
Thật là sắc nước hương trời !
Giai nhân xuất hiện, trần đời thêm tươi.
(Ảnh chụp tác giả đứng giữa 4 cô bạn gái)
Bạn bè khắp chốn mến ơi,
Thương tình xin nghĩ trả lời cho tôi :
Người trên tấm ảnh là tôi,
Hay là Nguyễn Triệu sống đời Thiên Thai ?
Mừng ngày Tiên nữ giáng trần,
Tăng niềm vui thú nhân dân cõi đời.
Anh đây xin có đôi lời
Chúc em hạnh phúc, đẹp tươi muôn phần.
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp nhiều năm trước)
Tháng, năm khiến đá hóa mòn,
Nhưng mà xuân sắc Phượng còn tốt tươi.
Hương hoa kể biết mấy mươi,
Tỏa ra trần thế, người người mê say.
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp nhiều năm trước)
Ba năm, vật đổi sao rời,
Nhưng hương sắc vẫn không vơi chút nào.
Phượng nay còn đẹp biết bao !
Chắc còn mãi mãi tỏa hào quang xa !
(Nhân dịp đám cưới của một cô bạn Facebook)
Chúc cho đôi lứa đẹp duyên,
Trăn năm sánh phượng, phỉ nguyền rồng mây.
(Một cô bạn Facebook đăng tấm hình chụp chung với một bầy bạn gái)
Người đâu mà đẹp thế này ?
Minh tinh màn bạc xum vầy tại Cannes ?
Khen cho con Tạo khéo tay,
Dựng lên một đóa hoa này tên Loan !
Trên đời được mấy Thanh Mai :
Công dung ngôn hạnh, lại tài xướng ca ?!
Nếu ta hóa kiếp thành Lan,
Chắc ta hạnh phúc một ngàn phần trăm !
Kim Loan xinh đẹp xiết bao !
Muốn khen, nhưng lựa lời nào chỉnh đây ?
Tứ nương công chúa nào đây ?
Sao mà hương sắc làm ngây lòng người !
Nơi đây có phải Bồng Lai,
Với mười Tiên nữ miệt mài khoe duyên ?
Người đâu đẹp đến thế này !
Ta quên ăn ngủ, đứng ngây ra nhìn !
Ngọc Lan cùng với Ngọc Anh,
Hai nàng Ngọc nữ khuynh thành như chơi !
Ngắm chiêm hai nụ cười này,
Nếu mà phải chết trong ngày cũng cam !
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp 4 năm về trước)
Một ngàn rưởi ngày đã qua,
Thế nhưng hương sắc không nhoà chút nao !
Lan Hương vẫn đẹp làm sao,
Vẻ thanh lịch lại còn cao hơn nhiều !
Eo này đáng giá ngàn vàng,
Thân em là một kho tàng Trời cho !
Chào mừng hai ả tố nga,
Sắc hương đòi một, tài ba đòi mười.
Trần gian biết được mấy người !
Người đâu đẹp đến thế này,
Lại tài nấu nướng, lại tài xướng ca ?
Thật là một đóa hương hoa !
Đố ai tìm được cho ra
Một nàng duyên dáng như là Phương Anh !
Mai Lan cứ trẻ đẹp ra.
Tiếc rằng khen mãi, giờ ta hết lời !
Thôi đành đứng ngắm lặng người !
Kim cương muôn thế mượt mà,
Còn em sau trước vẫn là kiều nương.
Người thì dáng dấp thiên nga,
Oanh vàng là giọng ngọc ngà Thu Hương.
(Nhân dịp lễ Halloween, có 3 cô bạn Facebook hóa trang thành gái Trung Đông)
Ba nàng ngọc nữ Trung Đông
Xinh hơn hoa thắm, đẹp không bến bờ.
Ai trông mà chẳng sững sờ !
(Hinh chụp 3 cô bạn Facebook đều mặc áo tím)
Xinh tươi quá, tất cả bộ ba !
Màu áo hoa cà, sao đáng mê !
(Một cô bạn Facebook đăng hình chụp mấy năm về trước)
Người xưa xinh đẹp thướt tha,
Người nay sắc sảo, mặn mà gấp trăm !
Mừng ngày kỷ niệm Hương-Khoa
Thành hôn đôi lứa, sồng hoà nhịp tim.
(Một cô bạn Facebook là ca sĩ, mặc áo để lộ cặp giò dài)
Ngàn vàng mua lấy giò này,
Triệu vàng mua lấy sắc, tài nữ nhân !
(Một cô bạn Facebook xướng) :
Dám nghĩ, dám làm, dám chấp nhận.
(Tôi họa) :
Dám xinh, dám điệu, dám cười tươi !
(Hình chụp 9 cô bạn Facebook đều mặc áo đen)
Cửu phẩm thiên thần trong hắc y,
Phẩm nào cũng đẹp làm suy lòng người !
Bốn nàng Tiên nữ cười duyên,
Khiến cho trời đất u huyền vụt tươi !
Tôn vinh Tiên nữ, ai ơi !
Ba nàng Công Chúa đẹp xinh,
Cười duyên như áng bình minh rạng ngời.
Thật là báu vật trong đời !
(Hình chụp một cô bạn Facebook đang quảng cáo bán rượu)
Nhìn không kiều nữ : đủ say,
Cần chi phải uống rượu này mới say !
Chín Tiên chúm chím miệng cười,
Làm ai ngây ngất như người đang mơ.
Bồng lai tiên cảnh là đây :
Chín nàng tố nữ làm ngây lòng người.
Mừng em dù sớm dù trưa
Vẫn mơn mởn, làm say sưa lòng người !
Công dung ngôn hạnh vẹn toàn :
Mấy ai được vậy trên hoàn cầu đây !
(Tác giả đứng chụp chung tấm hình với nhiều cô bạn Facebook)
Thiên đường hạ giới là đây,
Với bao Tiên nữ đứng vây quanh mình !
Sắc hương đến tự nơi nao ?
Người đâu Tiên cảnh lạc vào chốn đây ?
(Hình chụp một cô bạn Facebook bên cạnh mấy cành hoa mai ngày Tết)
Xuân về phơi phới hồn ta.
Ngắm hoa, ngắm cả Hằng Nga giáng trần !
Giai nhân đến tự nơi nao ?
Đào Tiên lạc lối sa vào chốn đây ?
(Một cô bạn Facebook là ca sĩ, mặc áo để lộ cặp giò dài)
Cặp giò đáng giá ngàn vàng,
Toàn thân đích thực một nàng Tiên Nga !
(Hình một cô bạn Facebook đứng bên bình hoa)
Tố nga hương sắc ai bì,
Hoa kia bớt thắm cũng vì Hồng Vân !
Hồng y kiều nữ cả hai,
Muôn vàn hương sắc, không ai sánh cùng.
Hồng Loan có phải người dương thế,
Hay Thiên Tiên xé lẻ giáng trần ?
Bao năm, vật đổi sao rời,
Mà hương sắc Phượng không vơi chút nào.
Lại còn lên chức siêu sao,
Trở thành ca sĩ làm nao lòng người !
Mầu sắc những hoa này tuy rực rỡ,
Nhưng nhạt nhòa khi đứng ở bên Dung !
Loài hoa tím này ta vốn yêu.
Giờ ta mê cả người kiều nữ đây.
Em xinh, em đẹp long lanh.
Sức em khuynh nước khuynh thành thua ai !
Hỡi ai chán ngán cuộc đời,
Đừng quên chiêm ngắm nụ cười Phương Thanh !
Kho lời ca tụng cạn rồi,
Bây giờ ta ngắm hương trời, lặng thinh.
(Còn Tiếp)
3. TRUYỆN NGẮN
3.1 Mối Tình Đầu
Mối Tình Đầu
Tác giả : Nguyễn Ngọc Rao
Năm 1946, tôi là một đứa con trai lên 8 tuổi. Lúc đó tôi sống với cha mẹ tôi cùng với một chị gái và ba em trai tại một làng quê nghèo khó. Làng tôi nằm sát bên con sông Hồng [Hồng Hà] và ở cách tỉnh lỵ Nam Định [thuộc miền đồng bằng Bắc Việt Nam] khoảng 40 cây số. Vì đại đa số các gia đình trong làng đều theo đạo Thiên Chúa [đạo Công Giáo] nên làng tôi lại còn là một xứ đạo.
Hầu hết dân làng sống bằng nghề cày ruộng, trồng rau, nuôi gà vịt, hoặc nuôi tằm làm tơ. Riêng gia đình tôi chuyên về trồng ngô, khoai, sắn, chuối ; cũng có nuôi một con lợn hạch và một con trâu đực để cho thuê.
Vì dân nghèo quá nên làng chưa bao giờ có trường học. Năm bảy gia đình tương đối khá giả thì hoặc cho con trai đi học chữ nho với ông đồ nho duy nhất trong làng, hoặc cho con trai đi học chữ quốc ngữ ở một trường làng cách đó khoảng 10 cấy số.
Khi còn nhỏ, nhờ gia đình khá sung túc, bố tôi được đi học chữ nho trong 5 năm và học chữ quốc ngữ đến hết bậc tiểu học. Do đó bố tôi không gửi tôi đi học ở đâu cả mà tự lo việc “dậy vỡ lòng” cho tôi. Nhờ vậy khi lên khoảng 6 tuổi tôi đã biết đọc, biết viết chữ quốc ngữ thông thạo rồi. Tôi lại cũng biết lai rai làm thơ nữa vì bố tôi rất thích làm thơ và đã sáng tác ra nhiều bài thơ. [Trên thực tế tôi không gọi bố tôi là “bố” mà là “thầy”.] Bố tôi đã dự định sẽ gửi tôi đi học trên Huyện [Quận lỵ] khi nào tôi được 9 tuổi, nghĩa là sang năm tới 1947 ; nhưng dự định này bị cản trở vì hoàn cảnh đã thay đổi ngay trước đó.
*****
Vào khoảng giữa năm 1946, cuộc sống trầm lặng từ bao nhiêu thế hệ trong làng tôi đột nhiên bị xáo trộn hoàn toàn. Một số trai tráng bỏ nhà cửa, bỏ công ăn việc làm, đi “tham gia kháng chiến”, nghĩa là đi gia nhập vào hàng ngũ Việt Minh với mục đích đánh đuổi thực dân Pháp. Cũng vì làng tôi là một xứ đạo nên một số trai tráng đông hơn lại gia nhập Phong Trào Công Giáo Cứu Quốc do đức cha Lê Hữu Từ [giám mục địa phận Phát Diệm] khởi xướng, và họ hoạt động tự vệ chống Pháp ngay tại làng.
Bố tôi đứng đầu đội ngũ Công Giáo Cứu Quốc của làng nên phải hoạt động ngày đêm trong tổ chức đó và hoàn toàn bỏ lãng công việc làm ăn cũng như không còn thì giờ dậy tôi học nữa.
Có một gia đình rất xa lạ bỗng nhiên đến cư ngụ tại làng tôi. Gia đình này gồm có hai vợ chồng và ba người con. Tôi nghe nói họ là “dân Hà Nội tản cư”, nghĩa là những người dân vùng Hà Nội đã phải bỏ chạy tới đây để tránh những cuộc đụng độ vũ trang càng ngày càng khốc liệt xảy ra giữa quân đội Việt Minh và quân đội Pháp tại Hà Nội và các vùng lân cận.
Người đàn ông trong gia đình này tên là Tâm. Chỉ ít ngày sau khi tới đây, ông Tâm mở lớp dạy học cho dân trong làng. Ông cho biết ông là giáo viên tại một trường tiểu học ở ngoại ô Hà Nội. Chỉ có trẻ con khoảng dưới mười tuổi mới theo học thôi, còn những đứa khác trên mười tuổi và người lớn thì không tới học được vì phải lo làm ăn. Như vậy số học trò theo học gồm có tôi, Nhung [cô con gái của thầy giáo Tâm] và 15 đứa trẻ trai gái dưới mười tuổi. 15 đứa trẻ này được xếp chung thành một lớp vì tất cả đều còn mù chữ ; Nhung và tôi thì được xếp thành một lớp riêng vì cả hai đã biết đọc, biết viết, biết làm các tính cộng trừ nhân chia thông thạo rồi.
Khi vừa tới buổi tựu trường thì người đầu tiên tôi gặp là Nhung. Có một điều kỳ lạ là Nhung và tôi truyện trò ngay với nhau một cách rất hồn nhiên, y như đã từng quen thân nhau từ lâu. Nhung cho tôi biết Nhung lên bảy tuổi, tức là thua tôi gần một tuổi rưỡi ; cũng vì thế mà từ đó trở đi tôi gọi Nhung là “Bé Nhung” hoặc đôi khi chỉ gọi tắt là “Bé” thôi.
Các buổi học đối với tôi là những giờ phút thích thú và làm cho Bé Nhung và tôi rất mau trở thành thân thiết gắn bó với nhau. Tôi được ngồi sát bên Bé Nhung, được ngửi mùi hương lạ thoang thoảng tỏa ra từ người Bé. Tính tình Bé rất dịu dàng, vui vẻ. Bé thông minh, lanh lợi. Đặc biệt là Bé có trí nhớ rất nhậy : bao giờ Bé cũng học những bài thuộc lòng nhanh hơn tôi nhiều.
*****
Ngoài những buổi học ra, tôi lại thường rủ Bé Nhung cùng đi lang thang từ sáng tới chiều ngoài các cánh đồng lúa ven làng. Tôi đã từng đi lang thang như vậy một mình từ lâu rồi vì tôi có phận sự chăn nuôi con trâu nhà nên hầu như ngày nào cũng phải dẫn nó đi ăn cỏ ngoài đồng.
Mỗi lần tới cánh đồng, tôi để con trâu ở một chỗ có cỏ rồi cùng với Bé đi mò cua, bắt ốc, hái những cuộng rau muống, rau rút, rau má mọc hoang, hái những quả táo, quả khế, quả roi không chủ... Khi buồn ngủ thì tụi tôi nằm xoài ra bên một gốc cây, ôm nhau ngủ. Khi thấy trời nóng quá thì cả hai cởi hết quần áo ra, trần như nhộng, nắm tay nhau nhảy tùm xuống một con lạch. Rồi đến mùa lúa chín thì chúng tôi cả ngày mê man bắt những con cào cào to béo đem về nhà nướng ăn. Thú vị nhất là những hôm khi con trâu ăn cỏ no rồi, chúng tôi leo lên lưng trâu – tôi ngồi phía trước, Bé ngồi phía sau ôm lấy người tôi – rồi để cho trâu hoàn toàn tùy ý nó đưa chúng tôi đi lòng dòng khắp đó đây trên cánh đồng mênh mông.
Có một hôm cả ngày chúng tôi không kiếm được một trái cây nào để cùng nhau vui ăn như thường lệ. Tôi cảm thấy hơi buồn ; khi quay sang nhìn thấy Bé Nhung cũng có vẻ hơi buồn, tôi đâm ra buồn hơn. Rồi bất chợt tôi nảy ra một ý nghĩ rất táo bạo : ăn cắp quả na [mãng cầu] đang chín to nhất trong vườn nhà tôi !
Sáng hôm sau tôi lón lén hái trộm quả na đó, mặc dù biết chắc sẽ bị bố tôi quở phạt nặng nề vì tội này. Đến trưa chúng tôi bẻ quả na ra ăn, và tôi có đút cho Bé Nhung ăn vài miếng. Trời ơi, sao mà na thơm ngon thế này ! – thơm ngon như đôi má nũng nịu của Bé Nhung vậy ! Lúc đó hai đứa chúng tôi cùng cảm thấy sung sướng, hạnh phúc vô cùng !
Tới chiều khi vừa về đến nhà, tôi thấy bố tôi đang đứng chờ ở ngoài sân, tay cầm một cây roi mây khá dài. Bố tôi giận dữ hỏi ngay :
– Có phải mày ăn cắp quả na to nhất cho con Bé của mày phải không ?
Tôi không tìm cách chối, mà run run đáp :
– Dạ, phải ạ.
Bố tôi lấy giọng rất oai nghiêm nói :
– Cái tội ăn cắp này nặng lắm ! Mày nằm xuống đây, tao cho mày ba roi để từ nay mày chừa đi cái thói ăn cắp nhá !
Tôi ngoan ngoãn nằm sấp mặt xuống sân gạch, hai bàn tay ấp vào gáy, rồi nhắm mắt lại, nín thở, gồng mình lên để sẵn sàng đón nhận những đòn roi vọt sắp giáng xuống hai mông.
Tôi nằm giữ cái thế đó một lát mà không thấy bố tôi động tĩnh gì hay nói năng gì. Tôi ngẩng mặt lên nhìn thì bố tôi hơi nhếch môi cười khoan dung và dịu dàng nói :
– Thôi, tao tha cho mày lần này. Lần sau mà mày còn ăn cắp nữa thì tao sẽ quất cho mày đủ mười roi.
Nói rồi, bố tôi bước ngay vào trong nhà. Trong khi đang lồm cồm đứng dậy tôi nghe thấy bố tôi nói với mẹ tôi :
– Tôi mà như cái thằng này thì chắc tôi cũng ăn cắp na cho gái !
Tôi không nghe thấy mẹ tôi nói gì mà chỉ nghe người cười rúc rích như có ý chế nhạo bố tôi.
*****
Chừng vài ba tháng sau khi đội ngũ Công Giáo Cứu Quốc trong làng được thành lập thì có một nhóm bốn người đàn ông tới làng, tự mệnh danh là “cán bộ Việt Minh” đến giúp đội ngũ hoạt động trong khuôn khổ “toàn dân đoàn kết chống thực dân”. Một người trong bọn họ đeo súng lục, một người khác đeo gươm, còn hai người kia đeo mã tấu. Những người trong đội ngũ Công Giáo Cứu Quốc chỉ có khí giới là dao mổ trâu, nỏ, lao tre và gậy gỗ.
Việc đầu tiên các cán bộ Việt Minh làm là thành lập ban “Nhi Đồng Cứu Quốc” và bắt buộc tất cả các trẻ em trai gái trong làng từ 7 tuổi tới 15 tuổi phải gia nhập ban này. Dĩ nhiên Bé Nhung và tôi hân hoan gia nhập – để có thêm cơ hội sống bên nhau !
Các cán bộ dậy cho bọn Nhi Đồng Cứu Quốc chúng tôi một số bài hát “cách mạng”. Tôi chẳng hiểu “cách mạng” là gì nên không thích những bài hát đó và rồi sau này quên hết, chỉ trừ bài chống Pháp [Tây] dưới đây :
Ớ trẻ con ơi này : Tây nó về, Tây nó về.
Ớ trẻ con làng ta, hãy ra mà xem, hãy ra mà xem.
Thằng cu Tây ngốc nghếch, mũi thò lò, tai to tướng !
Thằng cu Tây ngốc nghếch, mũi thò lò, hay quá chừng !
Nó chỉ đi khám, hắn ta chỉ đi khám :
Mau mau đem giấu đi kẻo nó bắt thì nguy !
Riêng bài hát ca tụng bác Hồ [Hồ Chí Minh] thì tôi cũng không thích nhưng còn nhớ lõm bõm được mấy lời sau đây :
Bác chúng em,
Người cao cao,
Mắt như sao...
Có một điều lạ là không bảo nhau mà hễ tôi thích hay không thích bài hát nào thì Bé Nhung cũng thích hay không thích bài hát đó. Điều này làm cho niềm thông cảm giữa hai đứa chúng tôi đã sâu dậm càng sâu đậm hơn.
Thế rồi cứ mỗi tuần một lần tất cả các trẻ em Nhi Đồng Cứu Quốc họp lại đi tuần hành khắp làng, vừa đi vừa hát oang oang những bài đã học. Khi tới trước nhà nào thì đứng lại, hát nguyên một bài cho xong rồi mới đi tiếp.
Làm như vậy được ba bốn tháng thì các em phải cùng nhau hô to mấy khẩu hiệu xen kẽ vào các bài hát, và khi hô thì mỗi em phải giơ một nắm tay lên trời. Có những khẩu hiệu như : “Đả đảo thực dân Pháp : Đả đảo” – “Toàn dân đoàn kết chống thực dân : Đoàn kết” – “Hoan hô Bác Hồ : Hoan hô” – “Việt Nam độc lập muôn năm : Muôn năm”...
Mấy cán bộ Việt Minh cũng mở lớp “bình dân học vụ” vào buổi tối giành riêng cho người lớn. Họ không dạy viết mà chỉ dạy đọc thôi, và bằng phương pháp cho các học viên học thuộc lòng những câu “văn vần”. Vì tò mò, tôi và Bé Nhung thỉnh thoảng kéo nhau đến tham dự những lớp học đó. Chúng tôi rất thích các câu văn vần được đem ra dạy – chẳng hạn như câu giúp học và phân biệt hai chữ i, t [tờ] :
i tờ giống móc cả hai,
i ngắn có chấm, tờ dài nét ngang.
hoặc câu giúp học và phân biệt các chữ o, ô, ơ :
o tròn như quả trứng gà,
ô thì đội mũ, ơ là có ria.
*****
Từ đầu tới cuối năm 1947, chiến tranh càng ngày càng có vẻ lan dần tới vùng tôi ở. Số người từ miền Hà Nội và Nam Định ở phía bắc tản cư xuống làng tôi và các làng lân cận càng ngày càng nhiều. Tàu chiến Pháp lúc đầu chỉ đi tuần trên sông Hồng Hà khoảng hai ba tháng một lần thì sau này đã tăng dần lên đến khoảng hàng tuần, và mỗi lần đều gây ra những cuộc đụng độ khủng khiếp.
Trong suốt thời gian có tàu chiến Pháp đi lên đi xuống sông Hồng thì cũng có tàu bay Pháp bay qua vùng trời làng tôi. Có loại tàu bay mà dân chúng gọi đùa là “tàu bay bà già” vì đó là những tàu bay vận tải màu trắng, bay rất cao và không có vẻ gì là nguy hiểm dọa nạt cả. Không thấy ai sợ loại tàu bay này. Bé Nhung và tôi vẫn thường thích ngắm những chiếc tàu bay này cũng như ngắm mấy chiếc diều gió vậy, mà lại còn mơ một ngày nào được bay trên đó nữa.
Ngược lại, tất cả dân chúng đều rất sợ “tàu bay phóng pháo”. Đó là loại tàu bay màu đen, bay rất thấp, rất nhanh, phát ra những tiếng động cơ ầm ầm như sấm sét, lại cũng có lúc bỏ bom hoặc bắn “súng liên thanh” nữa. Khi nghe thấy tiếng tàu bay này thì ai cũng phải tức tốc chạy đi tìm chỗ trú ẩn.
Một hôm ở ngoài cánh đồng tôi định leo lên một cây roi để hái mấy quả. Bé Nhung đứng dưới gốc cây, tay cầm giây thừng giữ trâu. Tôi vừa leo lên cây được vài ba bước thì bất thình lình có một chiếc tàu bay phóng pháo bay rất thấp vụt tới và phát ra mấy tràng súng liên thanh. Tiếng máy tàu bay gầm lên và tiếng súng rung trời làm cho con trâu hoảng sợ, lồng lên, chạy vượt đi, lôi Bé Nhung xềnh xệch theo trong thế nằm dài trên bờ cỏ vì Bé cứ nắm chắc chiếc giây thừng. Tôi vội nhảy xuống đất và chạy đuổi theo Bé trong khi miệng nói to :
– Buông thừng ra ! Buông thừng ra !
Bé vẫn không chịu buông thừng ra. Tôi cố sức chạy đuổi nhanh hơn nữa. Khi tới được Bé tôi nhảy chồm lên người Bé và cố gỡ được giây thừng ra khỏi bàn tay Bé. Con trâu được thả tự do tiếp tục chạy một quãng dài nữa rồi ngưng lại vì lúc đó tàu bay đã biến đi xa rồi. Tôi bực tức vặn hỏi Bé :
– Tại sao Bé không chịu nghe anh mà buông thừng ngay ra ?
– Em không muốn để con trâu chạy đi mất tích.
Bé Nhung trả lời một cách rất thản nhiên, điềm đạm, coi như không có truyện gì quan trọng vừa mới xảy ra cả. Tôi giật mình ngạc nhiên vì không ngờ Bé là con gái mà lại có được thái độ và hành động can đảm, gan lì như vậy. Tôi thầm phục Bé sát đất ! Và cảm thấy lòng mình yêu quý Bé hơn !
*****
Sáng sớm một ngày cuối đông năm 1947, chiến tranh đột nhiên phát động rất gần làng tôi. Súng lớn súng nhỏ thi nhau nổ rền rền. Thỉnh thoảng lại có một quả đại bác rơi nổ ầm ĩ ngay trong làng. Tàu bay phóng pháo lượn đi lượn lại trên vòm trời, phát ra những tiếng rợn người như sấm sét, rồi lâu lâu lại nhả ra những tràng súng liên thanh nghe mà thất đảm. Mọi người trong gia đình tôi đều nhảy xuống chuồng lợn đào sâu trong nhà để trú ẩn. Rồi tất cả cùng nhau rì rầm đọc kinh “ăn năn tội” và kinh “phó linh hồn cho Chúa” vì thấy cái chết đã kề cận.
Chúng tôi ngồi co ro trong chuồng lợn hôi thối bẩn thỉu và luôn miệng lẩm bẩm đọc kinh như vậy cả mấy tiếng đồng hồ liền. Thỉnh thoảng tôi có ngủ gục, nhưng rồi mấy tiếng đạn đại bác nổ phá trời làm tôi giật nảy mình, thức giấc. Mãi đến khoảng 10 giờ sáng thì không còn nghe thấy tiếng tàu bay nữa, và các tiếng súng cũng chỉ còn nổ lẹt đẹt rời rạc thôi. Mọi người lồm cồm leo ra khỏi chuồng lợn. Tôi vội vã cắm đầu chạy sang nhà Bé Nhung, mặc cho bố tôi gào thét bắt tôi phải quay trở lại ngay.
Tới nhà Bé tôi thấy có một nhóm người đang đứng quây quần trong bếp, mẹ Bé Nhung thì khóc bù lu bù loa. Thoáng không thấy bóng dáng Bé đâu, tôi nghi ngay là đã có truyện gì không hay xảy ra cho Bé. Tôi vội lách qua nhóm người và tiến tới để xem sự thể ra sao. Tôi thấy Bé đang nằm ngửa im lìm trên nền nhà, đôi mắt nhắm lại, có một vết thương rất lớn ở bụng, máu chảy loang trên mặt đất. Tôi nằm vật xuống, vòng tay ôm lấy Bé và gọi to qua hai giòng nước mắt dàn dụa :
– Bé ! Bé ! Bé Nhung !
Nghe tôi gọi, Bé từ từ mở mắt ra, miệng phều phào như muốn nói với tôi điều gì. Tôi ghé tai vào miệng Bé, nghe được Bé nói rất nhẹ, rất chậm :
– Anh... Anh... Anh...
Bé chỉ nói được chừng đó rồi im luôn và từ từ khép đôi mắt lại. Tôi hoảng hốt ôm lay người Bé, liên tục gọi to tên Bé... Nhưng Bé không phản ứng gì nữa !...
Ông Tâm cúi xuống gỡ vòng tay tôi ra khỏi người Bé, kéo tôi đứng dậy và nói :
– Con Nhung nó bị trúng một mảnh đạn đại bác. Thôi thì nó chết cũng là do thánh ý Chúa. Anh nhớ cầu nguyện cho linh hồn Maria nhá !
Nói xong, ông lật đật đi lấy một manh chiếu cói rồi cuộn xác Bé Nhung vào đó và lấy giây thừng thắt buộc lại. Xong rồi ông vác xác Bé lên vai để đem đi chôn ở ngoài ruộng lúa ven làng, theo sau là hai ba người đàn ông cẩm cuốc và xẻng để đào huyệt. Còn những người khác thì cuống cuồng thu xếp để tản cư chạy loạn vì các tiếng súng đạn long trời lở đất lại nổi dậy.
Với tâm hồn thổn thức vô vàn, tôi lẽo đẽo bước theo xác Bé Nhung. Nhưng bố tôi kịp thời tới nơi, vớ chặt lấy tay tôi và lôi tôi về nhà, vừa chạy vừa bảo :
– Mày phải về ngay để đi tản cư lập tức !
*****
Thế là tôi đã bất thần phải vĩnh biệt Bé Nhung kể từ ngày bom đạn dội xuống làng tôi. Cho tới nay đã gần 80 năm trời trôi qua mà cái chết của Bé vẫn còn là một vết thương to lớn không thể hàn gắn được trong lòng tôi. Hình bóng Bé Nhung yêu quý vẫn còn in đậm trong tâm khảm tôi.
Niềm tôi yêu mến và tiếc thương Bé không lúc nào nguôi. Có nhiều đêm tôi giật mình thức giấc thấy tim mình đang đập thình thình như trống ngũ liên và nước mắt đang ứa tràn ra trên má. Phải mấy giây đồng hồ sau tôi mới nhận ra mình vừa nằm mơ gặp lại Bé Nhung...
Than ôi ! Cớ sao Mối Tình Đầu của tôi lại thê thảm đến thế này ? Trời ơi, Đất hỡi, thấu cho chăng ?!
HẾT
Tác giả : Nguyễn Ngọc Rao
Năm 1946, tôi là một đứa con trai lên 8 tuổi. Lúc đó tôi sống với cha mẹ tôi cùng với một chị gái và ba em trai tại một làng quê nghèo khó. Làng tôi nằm sát bên con sông Hồng [Hồng Hà] và ở cách tỉnh lỵ Nam Định [thuộc miền đồng bằng Bắc Việt Nam] khoảng 40 cây số. Vì đại đa số các gia đình trong làng đều theo đạo Thiên Chúa [đạo Công Giáo] nên làng tôi lại còn là một xứ đạo.
Hầu hết dân làng sống bằng nghề cày ruộng, trồng rau, nuôi gà vịt, hoặc nuôi tằm làm tơ. Riêng gia đình tôi chuyên về trồng ngô, khoai, sắn, chuối ; cũng có nuôi một con lợn hạch và một con trâu đực để cho thuê.
Vì dân nghèo quá nên làng chưa bao giờ có trường học. Năm bảy gia đình tương đối khá giả thì hoặc cho con trai đi học chữ nho với ông đồ nho duy nhất trong làng, hoặc cho con trai đi học chữ quốc ngữ ở một trường làng cách đó khoảng 10 cấy số.
Khi còn nhỏ, nhờ gia đình khá sung túc, bố tôi được đi học chữ nho trong 5 năm và học chữ quốc ngữ đến hết bậc tiểu học. Do đó bố tôi không gửi tôi đi học ở đâu cả mà tự lo việc “dậy vỡ lòng” cho tôi. Nhờ vậy khi lên khoảng 6 tuổi tôi đã biết đọc, biết viết chữ quốc ngữ thông thạo rồi. Tôi lại cũng biết lai rai làm thơ nữa vì bố tôi rất thích làm thơ và đã sáng tác ra nhiều bài thơ. [Trên thực tế tôi không gọi bố tôi là “bố” mà là “thầy”.] Bố tôi đã dự định sẽ gửi tôi đi học trên Huyện [Quận lỵ] khi nào tôi được 9 tuổi, nghĩa là sang năm tới 1947 ; nhưng dự định này bị cản trở vì hoàn cảnh đã thay đổi ngay trước đó.
*****
Vào khoảng giữa năm 1946, cuộc sống trầm lặng từ bao nhiêu thế hệ trong làng tôi đột nhiên bị xáo trộn hoàn toàn. Một số trai tráng bỏ nhà cửa, bỏ công ăn việc làm, đi “tham gia kháng chiến”, nghĩa là đi gia nhập vào hàng ngũ Việt Minh với mục đích đánh đuổi thực dân Pháp. Cũng vì làng tôi là một xứ đạo nên một số trai tráng đông hơn lại gia nhập Phong Trào Công Giáo Cứu Quốc do đức cha Lê Hữu Từ [giám mục địa phận Phát Diệm] khởi xướng, và họ hoạt động tự vệ chống Pháp ngay tại làng.
Bố tôi đứng đầu đội ngũ Công Giáo Cứu Quốc của làng nên phải hoạt động ngày đêm trong tổ chức đó và hoàn toàn bỏ lãng công việc làm ăn cũng như không còn thì giờ dậy tôi học nữa.
Có một gia đình rất xa lạ bỗng nhiên đến cư ngụ tại làng tôi. Gia đình này gồm có hai vợ chồng và ba người con. Tôi nghe nói họ là “dân Hà Nội tản cư”, nghĩa là những người dân vùng Hà Nội đã phải bỏ chạy tới đây để tránh những cuộc đụng độ vũ trang càng ngày càng khốc liệt xảy ra giữa quân đội Việt Minh và quân đội Pháp tại Hà Nội và các vùng lân cận.
Người đàn ông trong gia đình này tên là Tâm. Chỉ ít ngày sau khi tới đây, ông Tâm mở lớp dạy học cho dân trong làng. Ông cho biết ông là giáo viên tại một trường tiểu học ở ngoại ô Hà Nội. Chỉ có trẻ con khoảng dưới mười tuổi mới theo học thôi, còn những đứa khác trên mười tuổi và người lớn thì không tới học được vì phải lo làm ăn. Như vậy số học trò theo học gồm có tôi, Nhung [cô con gái của thầy giáo Tâm] và 15 đứa trẻ trai gái dưới mười tuổi. 15 đứa trẻ này được xếp chung thành một lớp vì tất cả đều còn mù chữ ; Nhung và tôi thì được xếp thành một lớp riêng vì cả hai đã biết đọc, biết viết, biết làm các tính cộng trừ nhân chia thông thạo rồi.
Khi vừa tới buổi tựu trường thì người đầu tiên tôi gặp là Nhung. Có một điều kỳ lạ là Nhung và tôi truyện trò ngay với nhau một cách rất hồn nhiên, y như đã từng quen thân nhau từ lâu. Nhung cho tôi biết Nhung lên bảy tuổi, tức là thua tôi gần một tuổi rưỡi ; cũng vì thế mà từ đó trở đi tôi gọi Nhung là “Bé Nhung” hoặc đôi khi chỉ gọi tắt là “Bé” thôi.
Các buổi học đối với tôi là những giờ phút thích thú và làm cho Bé Nhung và tôi rất mau trở thành thân thiết gắn bó với nhau. Tôi được ngồi sát bên Bé Nhung, được ngửi mùi hương lạ thoang thoảng tỏa ra từ người Bé. Tính tình Bé rất dịu dàng, vui vẻ. Bé thông minh, lanh lợi. Đặc biệt là Bé có trí nhớ rất nhậy : bao giờ Bé cũng học những bài thuộc lòng nhanh hơn tôi nhiều.
*****
Ngoài những buổi học ra, tôi lại thường rủ Bé Nhung cùng đi lang thang từ sáng tới chiều ngoài các cánh đồng lúa ven làng. Tôi đã từng đi lang thang như vậy một mình từ lâu rồi vì tôi có phận sự chăn nuôi con trâu nhà nên hầu như ngày nào cũng phải dẫn nó đi ăn cỏ ngoài đồng.
Mỗi lần tới cánh đồng, tôi để con trâu ở một chỗ có cỏ rồi cùng với Bé đi mò cua, bắt ốc, hái những cuộng rau muống, rau rút, rau má mọc hoang, hái những quả táo, quả khế, quả roi không chủ... Khi buồn ngủ thì tụi tôi nằm xoài ra bên một gốc cây, ôm nhau ngủ. Khi thấy trời nóng quá thì cả hai cởi hết quần áo ra, trần như nhộng, nắm tay nhau nhảy tùm xuống một con lạch. Rồi đến mùa lúa chín thì chúng tôi cả ngày mê man bắt những con cào cào to béo đem về nhà nướng ăn. Thú vị nhất là những hôm khi con trâu ăn cỏ no rồi, chúng tôi leo lên lưng trâu – tôi ngồi phía trước, Bé ngồi phía sau ôm lấy người tôi – rồi để cho trâu hoàn toàn tùy ý nó đưa chúng tôi đi lòng dòng khắp đó đây trên cánh đồng mênh mông.
Có một hôm cả ngày chúng tôi không kiếm được một trái cây nào để cùng nhau vui ăn như thường lệ. Tôi cảm thấy hơi buồn ; khi quay sang nhìn thấy Bé Nhung cũng có vẻ hơi buồn, tôi đâm ra buồn hơn. Rồi bất chợt tôi nảy ra một ý nghĩ rất táo bạo : ăn cắp quả na [mãng cầu] đang chín to nhất trong vườn nhà tôi !
Sáng hôm sau tôi lón lén hái trộm quả na đó, mặc dù biết chắc sẽ bị bố tôi quở phạt nặng nề vì tội này. Đến trưa chúng tôi bẻ quả na ra ăn, và tôi có đút cho Bé Nhung ăn vài miếng. Trời ơi, sao mà na thơm ngon thế này ! – thơm ngon như đôi má nũng nịu của Bé Nhung vậy ! Lúc đó hai đứa chúng tôi cùng cảm thấy sung sướng, hạnh phúc vô cùng !
Tới chiều khi vừa về đến nhà, tôi thấy bố tôi đang đứng chờ ở ngoài sân, tay cầm một cây roi mây khá dài. Bố tôi giận dữ hỏi ngay :
– Có phải mày ăn cắp quả na to nhất cho con Bé của mày phải không ?
Tôi không tìm cách chối, mà run run đáp :
– Dạ, phải ạ.
Bố tôi lấy giọng rất oai nghiêm nói :
– Cái tội ăn cắp này nặng lắm ! Mày nằm xuống đây, tao cho mày ba roi để từ nay mày chừa đi cái thói ăn cắp nhá !
Tôi ngoan ngoãn nằm sấp mặt xuống sân gạch, hai bàn tay ấp vào gáy, rồi nhắm mắt lại, nín thở, gồng mình lên để sẵn sàng đón nhận những đòn roi vọt sắp giáng xuống hai mông.
Tôi nằm giữ cái thế đó một lát mà không thấy bố tôi động tĩnh gì hay nói năng gì. Tôi ngẩng mặt lên nhìn thì bố tôi hơi nhếch môi cười khoan dung và dịu dàng nói :
– Thôi, tao tha cho mày lần này. Lần sau mà mày còn ăn cắp nữa thì tao sẽ quất cho mày đủ mười roi.
Nói rồi, bố tôi bước ngay vào trong nhà. Trong khi đang lồm cồm đứng dậy tôi nghe thấy bố tôi nói với mẹ tôi :
– Tôi mà như cái thằng này thì chắc tôi cũng ăn cắp na cho gái !
Tôi không nghe thấy mẹ tôi nói gì mà chỉ nghe người cười rúc rích như có ý chế nhạo bố tôi.
*****
Chừng vài ba tháng sau khi đội ngũ Công Giáo Cứu Quốc trong làng được thành lập thì có một nhóm bốn người đàn ông tới làng, tự mệnh danh là “cán bộ Việt Minh” đến giúp đội ngũ hoạt động trong khuôn khổ “toàn dân đoàn kết chống thực dân”. Một người trong bọn họ đeo súng lục, một người khác đeo gươm, còn hai người kia đeo mã tấu. Những người trong đội ngũ Công Giáo Cứu Quốc chỉ có khí giới là dao mổ trâu, nỏ, lao tre và gậy gỗ.
Việc đầu tiên các cán bộ Việt Minh làm là thành lập ban “Nhi Đồng Cứu Quốc” và bắt buộc tất cả các trẻ em trai gái trong làng từ 7 tuổi tới 15 tuổi phải gia nhập ban này. Dĩ nhiên Bé Nhung và tôi hân hoan gia nhập – để có thêm cơ hội sống bên nhau !
Các cán bộ dậy cho bọn Nhi Đồng Cứu Quốc chúng tôi một số bài hát “cách mạng”. Tôi chẳng hiểu “cách mạng” là gì nên không thích những bài hát đó và rồi sau này quên hết, chỉ trừ bài chống Pháp [Tây] dưới đây :
Ớ trẻ con ơi này : Tây nó về, Tây nó về.
Ớ trẻ con làng ta, hãy ra mà xem, hãy ra mà xem.
Thằng cu Tây ngốc nghếch, mũi thò lò, tai to tướng !
Thằng cu Tây ngốc nghếch, mũi thò lò, hay quá chừng !
Nó chỉ đi khám, hắn ta chỉ đi khám :
Mau mau đem giấu đi kẻo nó bắt thì nguy !
Riêng bài hát ca tụng bác Hồ [Hồ Chí Minh] thì tôi cũng không thích nhưng còn nhớ lõm bõm được mấy lời sau đây :
Bác chúng em,
Người cao cao,
Mắt như sao...
Có một điều lạ là không bảo nhau mà hễ tôi thích hay không thích bài hát nào thì Bé Nhung cũng thích hay không thích bài hát đó. Điều này làm cho niềm thông cảm giữa hai đứa chúng tôi đã sâu dậm càng sâu đậm hơn.
Thế rồi cứ mỗi tuần một lần tất cả các trẻ em Nhi Đồng Cứu Quốc họp lại đi tuần hành khắp làng, vừa đi vừa hát oang oang những bài đã học. Khi tới trước nhà nào thì đứng lại, hát nguyên một bài cho xong rồi mới đi tiếp.
Làm như vậy được ba bốn tháng thì các em phải cùng nhau hô to mấy khẩu hiệu xen kẽ vào các bài hát, và khi hô thì mỗi em phải giơ một nắm tay lên trời. Có những khẩu hiệu như : “Đả đảo thực dân Pháp : Đả đảo” – “Toàn dân đoàn kết chống thực dân : Đoàn kết” – “Hoan hô Bác Hồ : Hoan hô” – “Việt Nam độc lập muôn năm : Muôn năm”...
Mấy cán bộ Việt Minh cũng mở lớp “bình dân học vụ” vào buổi tối giành riêng cho người lớn. Họ không dạy viết mà chỉ dạy đọc thôi, và bằng phương pháp cho các học viên học thuộc lòng những câu “văn vần”. Vì tò mò, tôi và Bé Nhung thỉnh thoảng kéo nhau đến tham dự những lớp học đó. Chúng tôi rất thích các câu văn vần được đem ra dạy – chẳng hạn như câu giúp học và phân biệt hai chữ i, t [tờ] :
i tờ giống móc cả hai,
i ngắn có chấm, tờ dài nét ngang.
hoặc câu giúp học và phân biệt các chữ o, ô, ơ :
o tròn như quả trứng gà,
ô thì đội mũ, ơ là có ria.
*****
Từ đầu tới cuối năm 1947, chiến tranh càng ngày càng có vẻ lan dần tới vùng tôi ở. Số người từ miền Hà Nội và Nam Định ở phía bắc tản cư xuống làng tôi và các làng lân cận càng ngày càng nhiều. Tàu chiến Pháp lúc đầu chỉ đi tuần trên sông Hồng Hà khoảng hai ba tháng một lần thì sau này đã tăng dần lên đến khoảng hàng tuần, và mỗi lần đều gây ra những cuộc đụng độ khủng khiếp.
Trong suốt thời gian có tàu chiến Pháp đi lên đi xuống sông Hồng thì cũng có tàu bay Pháp bay qua vùng trời làng tôi. Có loại tàu bay mà dân chúng gọi đùa là “tàu bay bà già” vì đó là những tàu bay vận tải màu trắng, bay rất cao và không có vẻ gì là nguy hiểm dọa nạt cả. Không thấy ai sợ loại tàu bay này. Bé Nhung và tôi vẫn thường thích ngắm những chiếc tàu bay này cũng như ngắm mấy chiếc diều gió vậy, mà lại còn mơ một ngày nào được bay trên đó nữa.
Ngược lại, tất cả dân chúng đều rất sợ “tàu bay phóng pháo”. Đó là loại tàu bay màu đen, bay rất thấp, rất nhanh, phát ra những tiếng động cơ ầm ầm như sấm sét, lại cũng có lúc bỏ bom hoặc bắn “súng liên thanh” nữa. Khi nghe thấy tiếng tàu bay này thì ai cũng phải tức tốc chạy đi tìm chỗ trú ẩn.
Một hôm ở ngoài cánh đồng tôi định leo lên một cây roi để hái mấy quả. Bé Nhung đứng dưới gốc cây, tay cầm giây thừng giữ trâu. Tôi vừa leo lên cây được vài ba bước thì bất thình lình có một chiếc tàu bay phóng pháo bay rất thấp vụt tới và phát ra mấy tràng súng liên thanh. Tiếng máy tàu bay gầm lên và tiếng súng rung trời làm cho con trâu hoảng sợ, lồng lên, chạy vượt đi, lôi Bé Nhung xềnh xệch theo trong thế nằm dài trên bờ cỏ vì Bé cứ nắm chắc chiếc giây thừng. Tôi vội nhảy xuống đất và chạy đuổi theo Bé trong khi miệng nói to :
– Buông thừng ra ! Buông thừng ra !
Bé vẫn không chịu buông thừng ra. Tôi cố sức chạy đuổi nhanh hơn nữa. Khi tới được Bé tôi nhảy chồm lên người Bé và cố gỡ được giây thừng ra khỏi bàn tay Bé. Con trâu được thả tự do tiếp tục chạy một quãng dài nữa rồi ngưng lại vì lúc đó tàu bay đã biến đi xa rồi. Tôi bực tức vặn hỏi Bé :
– Tại sao Bé không chịu nghe anh mà buông thừng ngay ra ?
– Em không muốn để con trâu chạy đi mất tích.
Bé Nhung trả lời một cách rất thản nhiên, điềm đạm, coi như không có truyện gì quan trọng vừa mới xảy ra cả. Tôi giật mình ngạc nhiên vì không ngờ Bé là con gái mà lại có được thái độ và hành động can đảm, gan lì như vậy. Tôi thầm phục Bé sát đất ! Và cảm thấy lòng mình yêu quý Bé hơn !
*****
Sáng sớm một ngày cuối đông năm 1947, chiến tranh đột nhiên phát động rất gần làng tôi. Súng lớn súng nhỏ thi nhau nổ rền rền. Thỉnh thoảng lại có một quả đại bác rơi nổ ầm ĩ ngay trong làng. Tàu bay phóng pháo lượn đi lượn lại trên vòm trời, phát ra những tiếng rợn người như sấm sét, rồi lâu lâu lại nhả ra những tràng súng liên thanh nghe mà thất đảm. Mọi người trong gia đình tôi đều nhảy xuống chuồng lợn đào sâu trong nhà để trú ẩn. Rồi tất cả cùng nhau rì rầm đọc kinh “ăn năn tội” và kinh “phó linh hồn cho Chúa” vì thấy cái chết đã kề cận.
Chúng tôi ngồi co ro trong chuồng lợn hôi thối bẩn thỉu và luôn miệng lẩm bẩm đọc kinh như vậy cả mấy tiếng đồng hồ liền. Thỉnh thoảng tôi có ngủ gục, nhưng rồi mấy tiếng đạn đại bác nổ phá trời làm tôi giật nảy mình, thức giấc. Mãi đến khoảng 10 giờ sáng thì không còn nghe thấy tiếng tàu bay nữa, và các tiếng súng cũng chỉ còn nổ lẹt đẹt rời rạc thôi. Mọi người lồm cồm leo ra khỏi chuồng lợn. Tôi vội vã cắm đầu chạy sang nhà Bé Nhung, mặc cho bố tôi gào thét bắt tôi phải quay trở lại ngay.
Tới nhà Bé tôi thấy có một nhóm người đang đứng quây quần trong bếp, mẹ Bé Nhung thì khóc bù lu bù loa. Thoáng không thấy bóng dáng Bé đâu, tôi nghi ngay là đã có truyện gì không hay xảy ra cho Bé. Tôi vội lách qua nhóm người và tiến tới để xem sự thể ra sao. Tôi thấy Bé đang nằm ngửa im lìm trên nền nhà, đôi mắt nhắm lại, có một vết thương rất lớn ở bụng, máu chảy loang trên mặt đất. Tôi nằm vật xuống, vòng tay ôm lấy Bé và gọi to qua hai giòng nước mắt dàn dụa :
– Bé ! Bé ! Bé Nhung !
Nghe tôi gọi, Bé từ từ mở mắt ra, miệng phều phào như muốn nói với tôi điều gì. Tôi ghé tai vào miệng Bé, nghe được Bé nói rất nhẹ, rất chậm :
– Anh... Anh... Anh...
Bé chỉ nói được chừng đó rồi im luôn và từ từ khép đôi mắt lại. Tôi hoảng hốt ôm lay người Bé, liên tục gọi to tên Bé... Nhưng Bé không phản ứng gì nữa !...
Ông Tâm cúi xuống gỡ vòng tay tôi ra khỏi người Bé, kéo tôi đứng dậy và nói :
– Con Nhung nó bị trúng một mảnh đạn đại bác. Thôi thì nó chết cũng là do thánh ý Chúa. Anh nhớ cầu nguyện cho linh hồn Maria nhá !
Nói xong, ông lật đật đi lấy một manh chiếu cói rồi cuộn xác Bé Nhung vào đó và lấy giây thừng thắt buộc lại. Xong rồi ông vác xác Bé lên vai để đem đi chôn ở ngoài ruộng lúa ven làng, theo sau là hai ba người đàn ông cẩm cuốc và xẻng để đào huyệt. Còn những người khác thì cuống cuồng thu xếp để tản cư chạy loạn vì các tiếng súng đạn long trời lở đất lại nổi dậy.
Với tâm hồn thổn thức vô vàn, tôi lẽo đẽo bước theo xác Bé Nhung. Nhưng bố tôi kịp thời tới nơi, vớ chặt lấy tay tôi và lôi tôi về nhà, vừa chạy vừa bảo :
– Mày phải về ngay để đi tản cư lập tức !
*****
Thế là tôi đã bất thần phải vĩnh biệt Bé Nhung kể từ ngày bom đạn dội xuống làng tôi. Cho tới nay đã gần 80 năm trời trôi qua mà cái chết của Bé vẫn còn là một vết thương to lớn không thể hàn gắn được trong lòng tôi. Hình bóng Bé Nhung yêu quý vẫn còn in đậm trong tâm khảm tôi.
Niềm tôi yêu mến và tiếc thương Bé không lúc nào nguôi. Có nhiều đêm tôi giật mình thức giấc thấy tim mình đang đập thình thình như trống ngũ liên và nước mắt đang ứa tràn ra trên má. Phải mấy giây đồng hồ sau tôi mới nhận ra mình vừa nằm mơ gặp lại Bé Nhung...
Than ôi ! Cớ sao Mối Tình Đầu của tôi lại thê thảm đến thế này ? Trời ơi, Đất hỡi, thấu cho chăng ?!
HẾT