Trung Hoc Tran Quy Cap HoiAn
  • HOME
  • HOI NGO 2020
  • TAN NIEN 2024
  • TAN NIEN 2023
  • TAN NIEN 2022
  • TRANG TIN 2022
  • TRANG TIN 2019-2021
  • DAC SAN HN 2017 - Phần 1
  • DAC SAN HN 2017 PHẦN 2
  • TRANG TIN VUI
  • PHAN UU 2023-2024
  • PHÂN ƯU 2024-2025
  • KHOÁ 14 HQ NHA TRANG
  • PHAN UU 2020
  • PHAN UU 2021 -2022
  • TAN NIEN 2019
  • HOI NGO 2017 - KY NIEM 65 Nam Thanh Lap TQC
  • CGS,CHS.TQC - WA
  • CHS.TQC.HA San Jose
  • CO TRAN ( HOI AN XUA)
  • CO TRAN PHAN 2.
  • PHAN UU 2018
  • PHAN UU 2016
  • TRUONG MUC CGS & CHS.TQC.HA
  • TUONG TRO 2016...
  • LIST CGS & CHS. TQC
  • TRANG THO CGS & CHS.TQC.HA
  • HOI NGO 2014 CHS.TQC.HA
  • TUONG TRO
  • CGS,CHS.TQC - CANADA
  • TIN BUON 2015
  • TIN BUON 2013-2014
  • MOT THOI TQC 1952....1975
  • Hình Ảnh CGS.CHS.TQC. sau 1975......đến nay
  • TIENG HAT CHS.TQC
  • DIEN DAN 2014-2018
  • DIEN DAN 2013
  • Tuong Niem TQC
  • ANH SINH HOAT
  • HTML-HTML
  • Dr. PHAM VAN LUU
  • NoiKetLink
  • THI ĐÀN CHS. CANADA - BẮC MỸ
  • CGS,CHS.TQC - Australia
  • TuongNiem CGS,CHS.TQC Da Hy Sinh Vi Ly Tuong
  • GS HUYNH NHAM
  • GS. HUYNH NHAM - NHAC LY
  • CGS.NGUYEN NGOC RAO
  • TRUONG DUY CUONG
  • DO XUAN TRUC
  • DU MY 2014-2015
  • DOAN NGOC NAM III -2015
  • DOAN NGOC NAM II -2014
  • DOAN NGOC NAM
  • DIEU MINH
  • HA PHUNG
  • HOANG LOC
  • HUYNH MONG XUYEN
  • LE DINH KIP
  • LKC - XUONG HOA
  • LE PHI DIEU
  • LE KHOA CU
  • MAC PHI HOANG
  • NGUYEN ANH KHIEM
  • NGUYEN DINH TRI
  • NGUYEN NGOC LANG
  • NNL - CHÍNH LUẬN
  • NNL - THIEN
  • NNL - DUONG THI
  • NNL - DOI CANH
  • NGUYEN QUOC HUNG
  • NGUYEN T HUY
  • NG. THI HUONG
  • PHAM PHU MINH
  • PHAM THANH CHAU
  • PHAM XUAN DUNG
  • PHAM X DUNG - BIEN KHAO
  • PHAN LY LONG (AUS)
  • TIN BUON & PHAN UU 2016
  • PHUNG M TIEN
  • QUOCANH & LIENHOA
  • SUU TAM
  • THAI TU HAP
  • TRAN HUYNH MINH
  • TRAN NGOC HANH - VIDEO
  • TRAN NGOC HANH
  • TRAN THI QUE (AUS)
  • TRAN TOAN (AUS)
  • TRAN TRUNG DAO
  • TRAN VAN LAN CHAU
  • VIEN TRAN
  • VO H THANH
  • VU D PHUNG - BIEN KHAO
  • VUONG MONG LONG
  • VUONG TRUNG DUONG
  • LINK DE XEM
  • Untitled
  • Blog
  • New Page
  • New Page
  • PHAN UU 2021
  • New Page
Picture
Muc Luc:
10.
9.
8.
7. NGÀY XƯA HOÀNG THỊ
6. LUẬN VỀ BÀI THƠ ‘KẺ SĨ’ CỦA NGUYỄN CÔNG TRỨ
5. BẢN TRƯỜNG CA VIỆT NAM
4. DÂN CHỦ VÀ ĐỘC TÀI
3. ĐỜI
2. XUẤT XỬ 2013
1. Ở ĐỜI
Return to menu
Picture
7. NGÀY XƯA HOÀNG THỊ  
Ngày xưa đó hỏi giờ đâu tìm thấy
Hoàng Thị xưa trong ký ức bao la
Dễ nào ai không một phút trong đời
Từng theo gót ngày xưa Hoàng Thị …  

Giờ nghe lại mỗi lần trong tiếng nhạc
Vẫn lâng lâng sâu lắng tận tâm hồn
Ai bạn bè không từng đã yêu đương
Tuy cắp sách đến trường bao buổi học …  

Ta vẫn nhớ Trần Cao Vân thuở trước
Hay nhớ hoài ngôi trường nhỏ Tiểu La
Trước khi vào Trần Quý Cáp Hội An
Ba mái trường đã cho ta tri thức !  

Những viên gạch đầu tiên là thế đó
Còn kể thêm Trường tiểu học Thăng Bình
Đã qua rồi ngày tháng của xuân xanh
Nay tóc bạc mới ngồi ôn cả lại !  

Bao bè bạn dễ nào phai trong trí
Bao thầy cô mấy thuở lại quên sao
Bao tình yêu bồng bột tháng ngày xưa
Vẫn da diết từ tuổi thơ mộng ảo …  

Nay nhìn lại bao bức hình bạn cũ
Rất nhiều người đâu có thể nhận ra
Hoặc nhớ người mà không thể nhớ tên
Hoặc tên nhớ mà người đang đâu mất !  

Lịch sử đó như dòng đời thế đó
Bao trùm luôn trên hết cả địa cầu
Có riêng gì đất nước Việt Nam đâu
Bao bè bạn đã thành người tứ xứ …  

Văn Khoa cũ ta vẫn hoài nhớ mãi
Và Luật Khoa thật thân thiết ngày nào
Sài Gòn xưa đâu có dễ nào quên
Ngay đến cả giảng đường Khoa học !  

Ta còn nhớ cả mái Trường Sinh Ngữ
Thật khiêm nhường nằm dưới tán cây cao
Với những giờ ta vào lớp ban đêm
Trăng vàng tỏa trên vòm cây thơ mộng …  

Kỷ niệm đó và thân thương là thế đó
Tình cảm đây và tri thức cũng là đây
Ta biết nào khoa học với văn chương
Cả ngôn ngữ và tình người thắm đượm …  

Giờ ôn lại thật vô cùng cảm động
Ta ghi ra trong phút chốc nhẹ nhàng
Mười ngón tay trên bàn phiếm vội vàng
Sợ qua mất bao nhiêu điều cảm xúc …  

Để nhằm gửi tới bạn bè đây đó
Học trò xưa, cùng bạn học thân thương
Mà giờ đây đang tỏa rộng ngàn phương
Gợi nhớ lại những Ngày Xưa Hoàng Thị …  
VÕ HƯNG THANH        (20/7/2013)
Return to menu
Picture

6. LUẬN VỀ BÀI THƠ ‘KẺ SĨ’ CỦA NGUYỄN CÔNG TRỨ

ĐẠI NGÀN says: 24/04/2013 at 20:48
Nguyễn Công Trứ là nhà thơ lớn trong văn học cổ điển Việt Nam. Trong sự nghiệp thơ văn mà ông để lại có thể nói bài thơ “Kẻ Sĩ” là bài thơ tiêu biểu nhất cho nhân sinh quan cuộc đời ông đồng thời cũng là tác phẩm được nhiều người hâm mộ và luôn luôn nhắc đến qua từng thời đại.
Ông quan niệm từ cổ chỉ kim, cho dầu thời đại nào, trong dân cũng như trong thang giá trị chung của xã hội, người hiểu biết, có học vấn, người trí thức thuộc dạng kẻ sĩ, tức có bản lĩnh, có văn hóa, có đạo đức, có đức hạnh, có tâm huyết, có lý tưởng cao đẹp, vẫn được sắp đứng vào hàng đầu hay luôn luôn được nễ chuộng. Ông cho rằng từ khi có tổ chức nhà nước trong xã hội loài người, tức từ khi các quốc gia, đất nước ra đời thì danh giá và sự nghiệp của phạm trù kẻ sĩ đã luôn luôn có trước hết, vẫn luôn là vốn quí nhất.
Ý nghĩa của kẻ sĩ là ngay khi còn sống lu lấp trong thôn quê đã tỏ ra có phẩm chất nghiêm chỉnh, có tâm hồn cao quý, hòa hợp cùng mọi người, yêu quý mọi người, luôn luôn sống đúng qui cách đạo đức mà xã hội đề cao hay ràng buộc.
Nhưng chính trong ý thức đó mà kẻ sĩ luôn biết vươn lên, không chịu bằng lòng với mọi cái tầm thường. Tự rèn luyện tâm hồn, chí khí cao quý vẫn luôn là nghĩa vụ phải buộc đặt ra đối với kẻ sĩ (khí hạo nhiên), bởi vì kẻ sĩ cho điều đó là hợp với quy luật, với nghĩa lý của đất trời (chính khí).
Do đó khi còn hàn vi, chưa tạo nên sự nghiệp gì, người kẻ sĩ đúng nghĩa vẫn luôn sống an nhiên tự tọa (hiêu hiêu nhiên), không bon chen, không tự bất mãn với chính mình hay kể cả với chính cuộc đời. Nên dầu chưa gặp hoàn cảnh thuận lợi, chưa gặp điều kiện tốt để thi thố tài năng giúp đời, giúp người, giúp xã hội một cách to lớn, vẫn không bỏ lở cơ hội nào để có những ý kiến nghị luận xây dựng, giúp ích cho đời sống, cho tất cả mọi người (vài câu thanh nghị).
Do đó ông quan niệm đấu tranh cho lẽ phải, nêu cao chính nghĩa trong cuộc đời, đả phá mọi điều gì xấu xa, tiêu cực trong xã hội vẫn luôn luôn là trách nhiệm, là nghĩa vụ hàng đầu, là nhiệm vụ thường xuyên không thể bỏ qua của mọi nhân cách, mọi ý thức và tâm hồn kẻ sĩ, cho dầu trong bất kỳ hoàn cảnh hay tình huống nào cũng vậy (chính đạo, tịch tà cự bí).
Nhưng khi đã gặp thời cơ tốt, đã vào đời, đã gặp hoàn cảnh, điều kiện thuận lợi, gặp được minh quân, thì mang hết năng lực sở trường của mình ra để làm hết sức mọi điều gì có lợi cho dân, cho nước (sở tồn làm sở dụng).
Nên nếu ở nơi triều đình thì làm một kẻ công tâm, công lý, một người luôn luôn vì dân vì nước mà không bao giờ làm một kẻ xu nịnh, một kẻ công thần (ra tài lương đống).
Song nếu là một người chỉ huy ngoài mặt trận, thì luôn luôn là kẻ thao lược, có tài thắng giặc, dẹp yên được biên thùy (rạch mũi can tương).
Ấy là để nhằm lưu lại tiếng tốt cho vạn đời sau (bách thế lưu phương). Nhưng tiếng tốt đây không phải chỉ nhằm vào danh hão bản thân, mà chính là nêu cao tấm gương cho đời, cho xã hội, cho mọi người noi theo.
Đó là ý nghĩa tại sao phải trước hết là kẻ sĩ rồi sau mới là người có danh chức, địa vị xã hội, có tiếng tăm, sự nghiệp lớn. Bởi vì phẩm chất kẻ sĩ chính là thực chất, là nội dung, là cái cốt lõi, còn mọi cái gì do điều đó mang lại chỉ là sự kết quả tự nhiên của mọi cái dụng về sau. Có nghĩa sự nghiệp đúng đắn, giá trị phải là thực chất, phải có nội dung đích thật, không thể chỉ là điều thời có hay là sự lòe bịp, lừa bịp bên ngoài.
Nói khác đi, kẻ sĩ luôn phải là kẻ có tài năng, có tư chất, có thực tài đóng góp, điều hành được xã hội. Đó là cái chí hàng đầu cũng như tâm hồn luôn luôn nêu cao trước nhất của họ (kinh luân khởi tâm thượng). Nhưng kẻ sĩ toàn hảo không phải chỉ có tài về văn mà còn cũng có tài về võ. Đó chính là tài thao lược, quân sự, nếu là ý nghĩa trong thời loạn, nhằm để giúp an dân, định quốc (binh giáp tàng hung trung). Nói chung cái đầu là đầu chiến lược, còn cái bụng là cái bụng chất chứa thao lược quân sự khi gặp hoàn cảnh giặc giã, đặc thù.
Theo Nguyễn Công Trứ, tài năng đó, nghĩa vụ, trách nhiệm hay lý tưởng đó, nơi bản thân ông cũng như bản thân mọi người, đó chính là ý nghĩa của kẻ làm trai, ý nghĩa hay nghĩa vụ sống của tất cả mọi người trong cả thế giới, cả cuộc đời này (vũ trụ chi gian giai phận sự). Cái gọi là danh giá, giá trị, cái gọi là sự hào hùng thật sự của người nam nhi chính là như vậy (nam nhi đáo thử thị hào hùng).
Khi đã tạo nên được kết quả an dân định quốc, làm cho quốc gia, đất nước đã hưng vượng, tốt đẹp rồi, khi đã ra mang hết tâm huyết, tài năng để phục vụ xã hội tốt rồi, thì kẻ sĩ lại trở về với bản chất con người bình thường của mình, tức sống một cách dung dị, hoàn toàn không màng danh lợi, không màng các lợi lộc hư danh phù phiếm riêng tư nào hết (thung dung). Chỉ khi đó kẻ sĩ mới lại sống cho thật hết với chính bản thân cao quý của mình. Tức nếu là con người có tâm hồn, con người có tâm tình nghệ sĩ, thì họ sẽ sống tất cả đều chỉ bằng tâm hồn và tâm tình đó. Cuộc sống tiêu dao, xa lánh mọi ô trọc ở đời vẫn chính là như thế (hàn cốc, thanh sơn). Và tâm hồn nghệ sĩ đó (thơ, rượu, địch, đàn) chính là cái đích cuối cùng, cái thực danh cuối cùng cho sự kết thúc cuộc đời kẻ sĩ. Chính cái vòng tròn cuộc đời trong nhân sinh quan và vũ trụ quan mà Nguyễn Công Trứ quan niệm quả là như thế. Đó là cái sống hòa đồng vào trong lòng nhân sinh và trong lòng vũ trụ. Coi nghĩa vụ trong nhân sinh cũng là chức phận trong vũ trụ. Con người từ vũ trụ đi ra, nhập vào nhân sinh, rồi cuối cùng lại quay về với vũ trụ. Con người kinh bang tế thế, nhưng một khi sự nghiệp hoàn thành, lại trở về với con người nghệ sĩ, con người triết lý, con người với nhân sinh quan bao quát, cao cả và đúng nghĩa của quan điểm nhân văn, đó chính là cách sống, lối sống, mục đích sông, và cả lý tưởng sống của nhân vật tài trí lớn, đồng thời là một nhà thơ lớn, nổi danh Nguyễn Công Trứ đã luôn để lại chính dấu ấn đậm nét cho muôn đời, trong ý nghĩa của một kẻ sĩ, một trí thức chân chính, và đúng nghĩa nhân văn nhất trong lòng lịch sử phát triển của toàn dân tộc và đất nước VN chúng ta.
Tuy thế cũng còn một điều cần phải nói, đó là bài thơ phản ảnh một ý thức phong kiến, quân chủ, hay tinh thần tự do, dân chủ ? Rõ ràng ai cũng thấy họ Nguyễn chỉ nhấn mạnh đến ý nghĩa lương đống mà không hề nói gì đến tính cách ngu trung. Vả chăng triết lý Khổng Mạnh chính gốc luôn đầy tính nhân văn, dân chủ mà không hề mù quáng ngu dân như kiểu Tống Nho. Mạnh bảo giết một hôn quân bạo chúa cũng chỉ là giết một tên giặc. Tinh thần và ý thức cách mạng chân chính cũng chính là ở đó. Tinh thần cách mạng của Nguyễn Công Trứ chính là ý thức nhân văn, xã hội mà không là gì khác. Đó không phải cách mạng kiểu lôm côm, về hùa với nhau, mù quáng, xu mị, mà là tinh thần dân chủ, tự do, độc lập thật sự như chính ý nghĩa và nội dung bài thơ đã phản ảnh. Nên nói tóm lại, Nguyễn Công Trứ là người nhân bản, tiến bộ, mặc dù ông đã sống trong thời đại quân chủ phong kiến cách chúng ta đã trên một trăm năm.

VHT
(25/4/13)
Return to menu
Picture

Picture



Picture



Picture





Picture



Picture



Picture






Picture

Picture




Picture






Picture



Picture



Picture



Picture



Picture



Picture



Picture



Picture



Picture



Picture



Picture





Picture

Picture




Picture
Picture
Picture
Picture
Picture













Picture




Picture






Picture














Picture
5. BẢN TRƯỜNG CA VIỆT NAM
Rồi một cuộc chiến tranh đã thực sự xảy ra
Được gọi là cuộc chiến tranh cách mạng
Nó kéo dài từ Mùa thu tháng Tám
Năm Bốn lăm cho tới Bảy lăm
Tức giùng giằng dai dẵng suốt 30 năm
Và chỉ kết thúc vào ngày 30 tháng 4 năm đó Một thế kỷ trước đã qua

Rồi một thế kỷ sau cũng đến
Mười ba năm dư lẻ lại qua rồi Hôm nay đây
Cũng trong những ngày
Của sự cố 30 tháng 4 này
Ta muốn ngồi để viết lại
Tất cả những gì từng thấy Con người thực
Cùng những việc đời cũng thực
Đời bình thường
Và những thứ văn nghệ nô vong Những người dân tả tơi trong khói lửa đạn bom
Cùng những bài thơ, lời hát
Xưng tụng chiến tranh một cách nhiệt tình và vô tội vạ ! Khiến biết bao người chết không toàn thây là như thế đó
Cùng biết bao gia đình ly tán chua cay
Suốt ba thập niên nước mắt tràn đầy
Vinh quang nào đây
Hay thực chất chỉ toàn ai oán ? Cuộc chiến tranh đó
Được gọi là nhân dân vì bởi thế
Mà nhân dân tự nguyện, hay chỉ bị ép vào ?
Cuộc chiến tranh Giải phóng
Nhưng lại làm cho nhân dân kinh sợ
biết là bao
Bởi Giải phóng gì đây
Hay phải chăng giải phóng khỏi ách
thực dân đô hộ ? Thực dân Pháp đã đến nước ta từ non thế kỷ
Có biết bao nhiêu anh hùng từng đứng dậy cứu non
sông
Họ có quá nhiều
Đâu chỉ kể hết với vài dòng
Mà phải viết thành trăm nghìn cuốn sách Và Thế chiến thứ hai lại tới
Phe Đồng Minh diệt Trục đến tan tành
Việt Nam tự giải phóng rồi
Những ngày độc lập mới phôi thai
Như cái kén chỉ mới phá được ra trong tự do dân chủ ! Nhà vua nói
Thà ta làm dân một nước
Nước tự do mới thật sự vinh quang
Có gì hơn nước độc lập trong đời
Dân hạnh phúc trong tự do dân chủ ! Nhưng bổng chốc sao đất bằng dậy sấm
Cuộc chiến kia lại tức khắc nổ ra
Nó được tự cho là giải phóng nước nhà
Nhưng là giải phóng theo quan điểm mới ! Ấy thế đấy
Quả Mác Lênin là thế đấy
Giải phóng ra khỏi tư sản để đi lên
Phải biến thành vô sản khắp toàn dân
Ngay cả non sông cũng phải thành vô sản ! Đó chủ thuyết Mác Ăng-ghen đưa lại
Nhằm tiến lên một thế giới đại đồng
Đâu sá gì mọi việc của núi sông
Bởi cần thiết thì toàn dãi Trường Sơn cũng đốt ! Kết cuộc đó, chuyện long trời lở đất
Cả Liên Xô, Trung Quốc đã nhào vào
Còn một bên, thì Mỹ với đồng minh
Thật hoành tráng, một bên xanh bên đỏ ! Bom trút xuống quả hàng hàng lớp lớp
Pháo tiếp nhau cày nát cả núi rừng
Dẫu đồng bằng thành phố thảy như nhau
Thanh niên từng lớp lớp bị xô vào lửa đạn ! Phải giải phóng, phải chống nhau cứu nước
Đỏ hay xanh, đều cả bạn lẫn thù
Bên miền Nam, bên miền Bắc thảy hăng say
Đâu có nghĩ mình chỉ như con chốt ! Cho dẫu Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam
Được một ngày dựng dậy
Cũng cờ kia xanh đỏ, sao vàng
Cũng hai bên thế giới, hận thù
Cũng trong mục đích tiến lên vô sản ! Và đô thị toàn những ngày sôi động
Luôn giăng giăng bao biểu ngữ xuống đường
Vì tự do, phải cứu lấy non sông
Phải đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào mới sướng ! Ôi bao lớp sinh viên càng phấn chấn
Chỉ thấy có Bác Hồ trong dạ mới ngoan
Cùng viết bằng máu thề, phải cứu lấy giang san
Phải độc lập, tự do là trên hết ! Tổ quốc đó, ba mươi năm cày xới
Bởi đạn bom, ngùn ngụt hận thù
Để ít ra ba đến bốn triệu người
Giống con rồng đành phải xương tan thịt nát ! Rồi miền Bắc cùng đi vào cải cách
Ruộng đất nhằm để tố khổ lẫn nhau
Hai chục vạn người, tính trước tính sau
Phải bị giết trong hỗn loạn và dã man hiếm thấy ! Tiếp theo đó, ngay miền Nam cũng thế
Cải tạo công thương, nghiệp chướng thế nào
Hàng vạn người bị buộc phải lên rừng
Bằng tay không đặng làm kinh tế mới ! Để đến đỗi, nhiều triệu người vượt biển ra đi không
nuối tiếc
Bỏ lại hết sau lưng mọi tài sản ruộng vườn
Và cả nửa triệu người phải mất mạng ở biển đông
Vùi trong sóng Thái Bình Dương vạn thuở ! Họ đâu biết được những tháng năm bao cấp
Cùng làm ăn tập thể, khắp mọi miền
Ra ruộng đồng theo tiếng kẽng, tiếng chiêng
Làm lếu láo, chờ tối về để tính bàn công điểm ! Sự đời thế, song dễ ai người dám nói
Chỉ lặng yên, như cả một bầy cừu
Hoặc có con nào cất giọng be be
Nào thể khác kiểu rập ràng ca ngợi ! Đời là thế, quả sự đời là thế
Có gì qua được ngưỡng sự độc tài
Sức mạnh nào hơn bạo lực cảnh sát công an
Để nhằm mọi người cùng tiến nhanh tiến mạnh ! Tiến vững chắc ! Lên con đường cộng sản
Dầu tấm thân, chỉ quần áo mong manh
Song tiếc làm sao, Liên Xô đổ cái rầm
Thế là hết, cả thiên đường đã mất ! Đành từ giả thôi con đường bao cấp
Quay trở lui lại kinh tế thị trường
Bành tan rồi, hội nhập kể từ đây
Nhưng cũng nào dám cắt cái đuôi chủ nghĩa ! Xã hội đó, muốn cười sao vẫn méo
Cười tương lai, méo quá khứ hận thù
Dẫu qua rồi, cuộc chiến mấy thập niên
Trong ảo tưởng một cuộc đời tốt đẹp ! Nay nhìn lại, Hoàng Sa xưa đã mất
Biết bao giờ thu lại mảnh giang sơn ?
Cả Trường Sa, cũng thấp thỏm từng ngày
Rồi cửa ngỏ Biển Đông, biết khi nào tiêu nốt ! Nay ta phải viết Bản Trường ca là vậy
Việt Nam ơi, sao lòng thấy nghẹn ngào
Năm bảy lăm, ta từ chối vượt biên
Cốt ở lại, cùng người dân chia sẻ ! Nay ôn lại, thật anh hùng ngu dại
Chia sẻ gì, chỉ có lụy vào thân
Và ngoài ta, cũng đâu hiếm anh hùng
Thảy đều lụy như ta, đâu có khác ! Bởi độc lập tự do, là quý nhất
Không tự do, độc lập cũng ra chi
Dẫu cá nhân, hay dầu cả nước non
Độc lập mất, thì tự do cũng mất ! Người độc lập không lụy ai, trong cuộc sống
Người tự do, chẳng hùa mị theo ai
Vì toàn dân nếu đều sợ công an
Thì thử hỏi còn gì là quý nhất ! Nhưng công an, bởi do ai điều khiển
Có phải chăng, cũng chỉ một số người
Vốn nắm quyền, mà dân chẳng bầu lên
Âu là thế, quả chỉ là định mệnh ! Lớp trước lớp sau, chỉ dàn hàng tiến tới
Quan hàng quan, và dân cũng hàng dân
Vua vẫn do đám quan lại cơi lên
Chỉ có đám dân den, vẫn chỉ là dân đen vạn đợi ! Nào hỏi có ai biết gì, về tự do dân chủ
Dân hay vua, cũng mù tịt thế thôi
Một thế cờ chua, đã được xếp vậy rồi
Âu đành đánh, khác gì chơi cờ thế ! Chơi cờ thế, đố có ai người ngoài thắng cuộc
Hệt cờ gian bạc lận, giữa cuộc đời
Bàn cờ kia, dân chủ lẫn tự do
Thử hỏi lại, ai vốn là người đã từng sắp sẳn ? Là Các Mác, Lê Nin hay những ai sau đó
Thế cuộc này, thế giới có những ai
Hay hỏi xem, từ nguồn cội Hùng Vương
Bản Trường Ca Việt Nam có bao giờ là như thế ! Ta muốn viết, nhằm để lớp sau xem tới
Dẫu ngàn năm sau, cũng nhớ mãi lịch sử này
Nó như con rồng, con phượng được vẽ vời
Ngay trên nền trời, giữa đám mây vân cẩu ! Dân nhìn xuống, có thể nào thấy được
Bởi chuyện làm ăn, hay đồng áng hàng ngày
Nhưng chỉ hiềm, cả một đám vong thân
Bỏ ra hết cuộc đời cốt để nhằm xưng tụng ! Dân è cổ, đặng chúng ngồi trên cổ
Chúng ngu dân, và ru ngủ người dân
Hỏi người dân có khi nào nhìn thấy chúng không
Hay cả thân mình chúng to kềnh vẫn che mặt trời tối lại ! Dân cảm thấy có sức người đè lên cổ
Nhưng nhìn lên, đâu có thấy được nào
Chỉ một ánh hào quang dân chủ, tự do
Hào quang ảo, lẫn giữa vùng đen tối ! Mong một sớm, xóa mây mù đen kịt
Nền trời xanh trong sáng lại hiện ra
Ánh hào quang thật sự tự mặt trời
Ánh hào quang đã có tự ngàn đời trên đất nước !


Return to menu
4. DÂN CHỦ VÀ ĐỘC TÀI
Dân chủ tức toàn dân làm chủ
Độc tài thì một nhóm cá nhân
Con người bình đẳng tự do
Độc tài là bệnh xấu xa loài người
Đã dân chủ không cần “lãnh tụ”
Bằng phiếu bầu để chọn người hay
Độc tài ma giáo lắm trò
Chỉ toàn giọng lưỡi phỉnh phờ mị dân
Quyền dân chủ nhiệm kỳ chỉ một
Hay bao nhiêu đối đế cũng hai
Khác xa với thói độc tài
Gian manh cốt để làm vua suốt đời
Với dân chủ chẳng trò tung hứng
Còn độc tài lãnh tụ “muôn năm”
Muôn năm dẫu chết cũng nằm
Bày trò ướp xác để mong sống đời
Ôi hạ tiện con người là vậy
Cốt vì mình há cốt vì dân
Vì dân cân đối muôn phần
Vì mình đè cổ bắt dân phụng thờ
Thật trơ trẽn độc tài là thế
Sống thường tham mà chết còn ham
Ngày xưa phong kiến vua quan
Ngày nay “cách mạng” oang oang phường trò
Kiểu hồ đồ Bắc Hàn dễ thấy
Hoặc nhiều nơi chẳng thể nói ra
Nói hay không nói cũng là
Dầu im cũng vậy người ta biết rồi !  
VHT    (14/4/13)
Return to menu

3. ĐỜI
Chuyện đời nói mấy cho vừa
Việc đời nói mấy cũng thua người đời
Khen ai khen tót lên trời
Chê ai vùi xuống tận cùng đất đen
“Tháp Mười đẹp nhất bông sen
Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ”
Cha sinh mẹ đẻ ngày nào
Bây giờ mới thấy cơ hồ là đây
Gió Đông thổi bạt gió Tây
Gió Tây quay lại chỉa ngay vào mình
Buồn thay thế sự dân tình
Như con két ấy gồng mình mà ca
Tiếng ca khản cổ gọi là
Điều gì ý thức điều nào là không
Tợ anh Tố Hữu thần thông
Thổi phù một cái thảy trông toàn thần
Người đời như đám phù vân
Việc đời cũng thế muôn phần ba hoa
Lặng thinh không nói xót xa
Còn như phải nói hóa ra ngậm ngùi
Hỡi ai chuẩn mực trên đời
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau …
V H T
(13/4/13)
Return to menu

2. XUẤT XỬ

Picture
VHT:
CHS.TQC. 1960-1963
Mình viết chơi mà có người hỏi đến
Ai vào đây ngoài “đồng chí” công an
Vợ con la cũng làm rối đại ngàn
Âu là vậy nên đành thôi phải lặn
Đại ngàn lặng khiến trời thêm u tối
Mây lang thang kéo đen kịt bầu trời
Rồi một hôm lại lóe ánh mặt trời
Rừng núi lại bổng trở nên vi vút
Mà nói thật ta chẳng vì chính trị
Ta chỉ nhằm một tâm thức nhà thơ
Hay đúng ra ta một gả triết gia
Đời ta vốn như một nhà tư tưởng
Mà tư tưởng thì nhìn chung vũ trụ
Nào há chi dừng lại ở con người
Những bầy người thấp kém ở đời
Đầy lố nhố và đầy trò í ố
Thôi nói vậy cho những người tâm huyết
Nhìn ra ta và không trách ở ta
Dẫu thời gian cũng thất thập cổ lai hi
Gặp thời thế cũng thế thời phải thế
Làm thi sĩ ta chẳng mơ với gió
Làm triết gia ta không vẩn cùng mây
Ta chỉ người bình lặng giữa muôn người
Khi ngứa miệng cũng nói điều muốn nói
Lịch sử Việt ngàn năm nay cuộc đời là thế đó
Dẫu Nguyễn Du hay Cao Bá Quát cũng chẳng để làm gì
Thôi thì thôi ta không có thói hoan nghênh
Ta chỉ mong có dịp được viết ra một đôi lời phẫn kích
Đời í ố biết làm sao cho hết
Chỉ biết cười những bọn ngọng ca chuông …
Dẫu có sao cũng cảm kích Bùi Lân
Cũng xao xuyến bao nhiêu người bằng hữu …

ĐẠI NGÀN

Return to menu

1. Ở ĐỜI
Ở đời có mất đi đâu
Cho dầu đứa trẻ lạc loài vậy thôi
Hay dầu ông lão có râu
Có không không có giống nhau ở đời
Quý hồ là ở tâm người
Tâm người trong sáng tâm người nhân văn
Trách là bọn ngọng ca chuông
Í a í ới như tuồng bùa mê
Mà thôi cũng chẳng trách đời
Cuộc đời ao cá sục sôi vẩn bùn
Dễ chi mà có phượng hoàng
Nếu càng nhìn xuống giữa lòng dân ngu …
V H T
(07/4/13)
Return to menu
Picture
Picture